Sâm Cầm nói với tôi là đã gọi điện cho mẹ ở nước ngoài về chăm sóc cho mình, nó nói không thể làm phiền tôi và Ria Mép mãi được. Tôi gật đầu, tôi không cảm thấy phiền khi chăm sóc nó, nhưng tôi nghĩ, hơn bao giờ hết, nó cần có mẹ ở bên lúc này. Thực ra, Sâm Cầm không đến mức sắt đá mà không cần đến tình yêu thương, chỗ dựa khi gặp khó khăn. Một đôi lần, tôi chứng kiến cảnh nó nhìn xuống chân mình rồi gạt nước mắt, tôi biết, nó buồn lắm nhưng vẫn cố tỏ ra kiên cường để những người tin tưởng vào nó như tôi, như Ria Mép, như Bắp Ngô khỏi lo lắng.
Tôi biết hết những giây phút yếu đuối và nản lòng của nó, nhưng tôi chẳng làm được gì ngoài việc âm thầm đứng cạnh để nó vững tâm mà chiến đấu tiếp. Tôi cảm ơn đời vì tôi có một người bạn như Sâm Cầm để còn thấm thía được giá trị của yêu thương và chia sẻ. Chúng tôi là hai đứa trẻ ngất ngưởng giữa đời, tự đi bằng đôi chân của mình, tự lau khô nước mắt cho mình, tự đứng lên mỗi khi vấp ngã. Tuyệt nhiên, chúng tôi không bỏ nhau, cứ mỗi lần đứa này gục xuống thì đứa kia âm thầm ở phía sau cổ vũ, chờ đợi và hỗ trợ khi cần thiết. Tình bạn, đôi khi không cần quá phô trương cũng chả cần nhiều lời hoa mỹ như tình yêu, cứ thế thôi, khiêm nhường và chân thật nhưng lại mãnh liệt sống như những bông hoa dại ven đường.
Mẹ Sâm Cầm đã về, vì thế tôi có nhiều thời gian cho công việc hơn. Tôi bắt đầu lên kế hoạch từng bước một để có thể đón bà nội về với mình, chưa bao giờ tôi thấy mình vui vẻ và hăng hái khi lao đầu vào kiếm tiền như thế. Tôi nhận nhiều việc ở nhà xuất bản hơn, cần mẫn tìm kiếm những việc làm thêm ngoài giờ khác để có thêm thu nhập. Tôi hân hoan nghĩ đến ngày bà và tôi sẽ được sống cùng nhau, tôi sẽ chăm sóc bà, sẽ cùng bà ngắm trăng, sẽ lại được hít hà mùi thơm nồng của miếng trầu bà nhai, sẽ lại được vỗ về và yêu thương như những ngày xa ấy.
Ria Mép đều đặn đến phòng tập của Sâm Cầm, đôi khi, chỉ để đứng từ xa nhìn nó đổ mồ hôi tập luyện. Mẹ Sâm Cầm vốn luôn dằn vặt bản thân vì bỏ bê con gái thế nên khi nhìn thấy tình trạng của nó, bà xót xa vô cùng, mấy hôm đầu bà cứ khóc và xin lỗi nó mãi. Sâm Cầm thì khác, nó vui hơn khi có mẹ ở bên, đôi chân đã bắt đầu phản ứng được với những cử động nhẹ, nhưng để đứng dậy và bước đi như ngày xưa có lẽ cần một khoảng thời gian dài hơi hơn nhiều. Tôi vui vì Sâm Cầm chưa từng có dấu hiệu muốn bỏ cuộc, dù hơn ai hết nó là người hiểu thấu con đường chông gai phía trước.
Buổi tối, tôi tự pha cho mình một cốc café rồi kéo chiếc ghế nhỏ ra gốc xoài trước sân khu trọ ngồi nhâm nhi. Lâu lắm rồi tôi mới được dịp thảnh thơi như thế, Sâm Cầm đã ra viện và sống cùng mẹ tại một căn nhà gần khu vật lý trị liệu, tôi ghé thăm nó hằng ngày, nó vẫn tốt và cười nhiều hơn. Tôi nhấp ngụm café và nhìn lên bầu trời, chẳng có gì ngoài một mảng màu tối đen trước mặt, bỗng ngôi sao băng xẹt qua rạch một đường sáng lên mảng tối phẳng lỳ đó. Tôi mỉm cười, người ta nói khi thấy sao băng thì nhắm mắt ước một điều ước và điều ước đó sẽ thành hiện thực, tôi thì không bao giờ ước khi nhìn thấy sao băng, đơn giản vì tôi không tin bất kỳ điều kỳ diệu nào có thể giúp đỡ mình mà không dựa vào những nỗ lực mạnh mẽ từ bản thân. Đêm nay, có lẽ như bao nhiêu đêm khác, mẹ vẫn ở đâu đó trên màn trời kia nhìn xuống tôi với vô vàn thương nhớ.
Có tiếng động rất khẽ từ phía sau, tôi giật mình quay lại, Ria Mép đã đứng đó tự bao giờ. Anh ta khoanh tay nhìn tôi.
“Trời làm gì có trăng mà ngắm thế?”
Tôi xoay xoay cốc café sắp cạn, mùi café thơm lừng cứ lờn vờn quanh mũi.
“Ai nói với anh là tôi ngắm trăng, tôi ngắm trời thôi.”
“Trời thì có cái quái gì mà ngắm, đen thui, tối mù.”
“Anh cứ nhìn lên trời đi, anh không thấy mình thật nhỏ bé sao?”
“Con người ai mà chẳng nhỏ bé trước ông trời! Cô vớ vẩn thật!”
“Đúng rồi, càng nhỏ bé thì càng cô đơn mà càng cô đơn thì càng yếu đuối.”
Ria Mép ngạc nhiên khi thấy tôi nói thế, anh ngồi xuống cạnh chân chiếc ghế tôi đang ngồi. Ria Mép hướng mắt lên bầu trời.
“Với nhiều người thì khi càng cô đơn họ lại càng mạnh mẽ.”
“Ừm, đôi khi tôi thích ở một mình...”
“Tôi thì sợ ở một mình, nếu phải ngồi lâu ở đâu đó một mình thì tôi thà vã mồ hôi chạy loăng quăng trên đường nhìn người khác qua lại còn hơn.”
Tôi cười, đúng thật, Ria Mép rất ít khi ở nhà, mà nếu ở nhà, hoặc là anh ta sẽ lôi kéo bà Vịt Bầu ngồi buôn chuyện đầu đường xó chợ cả ngày, hoặc anh ta sẽ chạy sang phòng bắt tôi và Sâm Cầm chơi đánh bài, dù lần nào anh ta cũng thua cháy túi.