Chương 7: Nỗ lực, không ngừng nỗ lực!
Chương 7.1
Ba ngày sau, Sâm Cầm vẫn ngủ ngoan như một con cún con trên giường bệnh. Tôi ở bên nó mỗi ngày và Ria Mép cũng thế, sắc mặt của Sâm Cầm đã bớt nhợt nhạt đi nhiều, trên gương mặt mê man đó, vẫn còn phảng phất vẻ bình thản cố hữu của cô gái cá tính ngày nào. Tôi vuốt nhẹ má nó, đến bây giờ tôi vẫn không thể tin một người như Sâm Cầm lại muốn chấm dứt cuộc sống của mình như vậy. Tôi tin, Sâm Cầm của tôi có đủ sự lỳ lợm và can trường để đối mặt với mọi trở ngại mà không bao giờ tìm đến cái chết.
Trong những ngày ở bệnh viện, tôi trân trọng sự chân thành mà Ria Mép dành cho Sâm Cầm biết bao nhiêu, tôi thấy anh giật mình theo những cái nhíu mày vô thức của Sâm Cầm. Dường như, anh sợ Sâm Cầm đau đớn ở đâu mà mình không biết. Sâm Cầm ơi, tỉnh lại và nhìn này, ngoài tao vẫn còn một người thắc thỏm vì từng hơi thở của mày đấy! Tỉnh lại và kiên cường đi tiếp nào!
Người ta vẫn thường nói, “có hoạn nạn mới hiểu lòng nhau”, trong những ngày này, tự nhiên tôi cảm giác chúng tôi xích lại gần nhau hơn bao giờ hết. Tôi, Ria Mép và Bắp Ngô đều lo lắng cho Sâm Cầm như chính những người ruột thịt vậy. Tôi cảm ơn Ria Mép đã đành, nhưng tôi biết ơn Bắp Ngô nhiều hơn, vì dù sao, trong chúng tôi, hắn là người ít liên quan với Sâm Cầm nhất. Hắn không nhất thiết phải ở lại sau mỗi ca trực, không nhất thiết phải đôn đáo mua cơm, mua thức ăn cho tôi và Ria Mép và càng không có nghĩa vụ để túc trực bên Sâm Cầm cùng với chúng tôi hằng đêm. Nhưng, Bắp Ngô vẫn làm những điều đó với một sự chân thành không hề che giấu. Thế mới biết, cuộc sống này đâu chỉ có sự tham lam, ích kỷ, cuộc sống đẹp hơn mỗi ngày là nhờ có lòng tốt và tình yêu.
Buổi trưa, tôi và Bắp Ngô ra ngoài ăn cơm, trên đường về tôi ấp úng mãi mới nói được một câu tử tế để cảm ơn hắn ta. Khổ quá, từ hồi quen nhau đến giờ đã nói với nhau được câu nào cho nó ra hồn đâu. Bắp Ngô mỉm cười, xoa xoa mũi.
“Đừng giở cái giọng sách vở ấy ra với tôi, cô thì lấy tư cách gì mà cảm ơn, phải chờ cô Sâm Cầm nói mới đúng chứ!”
Ờ nhỉ, hắn dù nói năng có chút phũ phàng nhưng đúng thật, hóa ra những gì hắn làm đều là cho Sâm Cầm chứ đâu phải cho tôi. Sâm Cầm ơi là Sâm Cầm, chả hiểu kiếp trước bạn tôi đã tu kiểu gì mà kiếp này được cả hai chàng cao to, đẹp trai lo lắng nhiệt tình như vậy. Ngẫm lại, có lẽ, tôi là đứa kiếp trước lười nhác không chịu tu tỉnh gì nên giờ mới phất phơ giữa đời một mình thế này.
“Hóa ra anh cũng giống Ria Mép à? Cũng quan tâm đến Sâm Cầm?”
Chẳng hiểu sao, lúc đó tôi lại bật ra câu hỏi đó và cũng thừa biết rằng, trong giọng nói không giấu nổi sự ghen tỵ nho nhỏ với Sâm Cầm. Bắp Ngô cười xuề xòa, xoa hai bàn tay vào nhau.
“Cô đoán mò rồi, tôi quan tâm đến người khác nhiều hơn.”
Nói hết câu, Bắp Ngô rảo bước thật nhanh khiến tôi không kịp đuổi theo, một lúc sau Bắp Ngô đứng lại nheo mắt nhìn tôi.
“Bước nhanh lên, mang cơm về cho Ria Mép không anh ta chết đói đấy, tôi không muốn phải cấp cứu cho một người nữa đâu.”
Tôi sực nhớ ra hộp cơm trên tay, vội vã bước nhanh về phía phòng bệnh.
Khi vừa đưa hộp cơm cho Ria Mép cũng là lúc tôi nhìn thấy những cử động nhỏ trên gương mặt Sâm Cầm, hàng mi chớp nhẹ, đôi lông mày cau lại. Tôi vội vàng lao đến, gọi dồn dập:
“Sâm Cầm! Sâm Cầm!”
Cả Bắp Ngô và Ria Mép cũng lao đến, Sâm Cầm chầm chậm mở mắt, ngơ ngác nhìn mọi người vài giây rồi mỉm cười nói bằng giọng yếu ớt:
“Thiên đường hay địa ngục đây?”
Tôi mừng đến trào nước mắt, ôm chầm lấy nó mà khóc. Ria Mép cũng bỏ cả hộp cơm đứng nhìn chúng tôi. Sâm Cầm đẩy tôi ra, dụi đầu vào gối để lau bớt những giọt nước mắt vừa rơi xuống.
“Bỏ tao ra, mày định đè tao nghẹt thở hay sao mà ôm chặt thế?”
Tôi phì cười, đây mới là Sâm Cầm chứ, lúc nào nó cũng bình thản như chuyện của người khác vậy. Sâm Cầm liếc qua vai tôi, Ria Mép đứng bặm môi cười tủm tỉm, gương mặt đã giãn ra rất nhiều.
“Này, anh kia! Cho tôi ôm một cái! Cũng lâu rồi chả được ôm giai nào.”
Ria Mép sau phút ngỡ ngàng liền cười tủm tỉm tiến đến dang rộng vòng tay ôm Sâm Cầm. Cảm giác như họ là một đôi yêu nhau lâu ngày không gặp vậy. Rất lâu sau, vòng tay ấy mới được gỡ ra, Sâm Cầm vẫy tay với Bắp Ngô:
“Còn anh, anh bác sĩ, có cho tôi ôm không?”
Bắp Ngô tiến đến, đứng cạnh giường Sâm Cầm, nắm tay cô rồi nói bằng giọng hóm hỉnh không kém:
“Không! Bệnh viện này cấm bác sĩ ôm bệnh nhân! Tôi chỉ bắt tay chúc mừng cô thôi.”
Cả đám cười vang, niềm vui về sự tỉnh lại của Sâm Cầm khiến ai nấy đều rạng rỡ. Dù được bác sĩ báo trước là Sâm Cầm không hôn mê, cô ấy chỉ đang ngủ do tác dụng của thuốc mê và do cơn suy kiệt cơ thể mà thôi, nhưng khi Sâm Cầm tỉnh lại, tôi vẫn có cảm giác như nó vừa trở về từ cõi chết vậy.