Tôi đẩy chiếc bánh kem ra là hết việc, mau chóng rời khỏi sân khấu. Trước khi quay đi, tôi thấy Văn kết thúc bài nhạc và ôm lấy người phụ nữ mặc váy đen sang trọng đứng bên cạnh, giọng nói ấm áp:
- Mẹ! Chúc mừng sinh nhật!
Sống lưng tôi lập tức cứng đờ. Cậu ta là con của ông chủ sao? Nếu biết tôi làm việc ở đây, biết tôi mười một giờ mới về, biết tôi sống trong ký túc xá, thì sẽ không cáo tội tôi đấy chứ? Lạy Chúa! Trái đất quả nhiên tròn.
Tôi vừa rời khỏi sân khấu, đi vào đám đông để phục vụ thì đã thấy ngay Ngạo Quân đứng cạnh Anh Khoa. Tôi một lần nữa gào lên trong lòng. Mẹ kiếp! Trái đất tròn! Nhìn vào tình hình có thể hiểu rằng hôm nay sinh nhật mẹ Văn, và cậu ta mời hai người bạn thân.
Bọn họ cũng thấy tôi, nhưng đương nhiên sẽ không vẫy tay chào hay mỉm cười. Tôi với họ thân quen gì đâu. Khoa thì tôi nghĩ cậu ấy không muốn mọi người biết bọn tôi có chút quan hệ, nếu không trên lớp đã chẳng diễn bài lạnh nhạt không quen biết.
Tôi cũng không có ý đứng lại nhìn bọn họ, quay đầu đi qua phía khác và làm công việc của mình. Dù gì cũng bị phát hiện rồi. Cái gì đến sẽ đến, suy nghĩ không thể làm cho mọi thứ khác đi.
Vì hôm nay có tiệc, nên khi khách về hết, chúng tôi còn phải lau sàn nhà và kê lại bàn, xếp lại ghế. Là vì tiệc đứng nên từ sớm ghế đã được mang toàn bộ ra ngoài. Xong xuôi tất cả ngó lại đã mười hai giờ.
Từ Hoàng Gia, lên một con dốc, rẽ phải, sau đó xuống một con dốc, đi qua một ngã tư, là đến Đông Anh. Đi bộ mất khoảng hai chục phút. Hằng ngày tôi vẫn dùng chân để đi về hai địa điểm này.
Đường mười hai giờ so với lúc mười một giờ không khác nhau là mấy, đều vắng vẻ và nhòe nhoẹt trong ánh đèn vàng vọt. Đà Lạt là một thành phố, nhưng mọi người không có thói quen sống về đêm nhiều. Chính vì vậy, giờ này nhà nhà đều đã đóng cửa yên giấc.
Tôi lặng lẽ đi trên lề đường, hai tay chắp sau lưng. Đi một mình vào giờ này sẽ có rất nhiều điều phải sợ hãi, nhưng tôi thì không. Đã nói từ trước, tôi không hề sợ điều gì hết.
Bóng trường Đông Anh hiện ra trong màn sương đêm và ánh đèn đường lay lắt. Tôi tiến xa vài bước lấy đà, chạy đến đạp chân lên tường, bắt đầu lưu loát trèo lên. Hai tuần lặp đi lặp lại hành động này làm tôi có chút kinh nghiệm.
Không mất nhiều thời gian, tôi an toàn vượt qua bức tường, chễm chệ đứng bên trong trường. Nội quy không cấm ra khỏi phòng và đi trong trường vào giờ này, một khi đã ở bên trong, tôi hoàn toàn không sợ bị ai nhìn thấy.
Đang định ung dung đi về phòng, một cánh tay bất ngờ ôm tôi từ phía sau, kéo cả cơ thể ép sát vào người đó.
- Tiệc tan từ lúc mười một giờ hơn, tại sao giờ này cậu mới về? - Vùi mặt vào hõm cổ tôi, giọng Khoa có vẻ không vui.
Tôi không nói, tập trung gỡ cánh tay đang ôm ngang eo ra khỏi người mình. Từ lúc nào mà tôi và thằng nhãi này có thể thân thiết đến mức dám ôm tôi thế này?
Khoa không những không buông tay còn mạnh mẽ xoay tôi lại, ép mạnh vào bức tường, hai tay chống hai bên giam giữ.
- Cậu đi chơi với ai à? - Nhìn vào mắt tôi, Khoa lạnh lùng hỏi. Cậu ta lúc này hoàn toàn không giống vẻ cười nói năng động thường ngày. Cái nhìn ấy đầy ghen tức và độc chiếm.
- Không. - Tôi miễn cưỡng trả lời, dùng lực đẩy Khoa ra. Nhưng rõ ràng sức của tôi không thể bì được với dân thể thao.
- Vậy cậu đi đâu? - Khoa tiếp tục tra khảo.
- Dọn dẹp, lau sàn, kê lại bàn ghế. - Tôi cảm thấy rất mệt mỏi khi phải trả lời, trong lòng không hiểu cậu ta dựa vào cái gì mà hành động thế này.
Nhận được câu trả lời của tôi, nét giận dữ trên gương mặt Khoa giảm đi không ít, tuy nhiên vẫn không để tôi thoát khỏi vị trí giữa bức tường và cậu ta.
Cả thân người Khoa đứng trong bóng tối, chỉ có gương mặt sáng tối lập lòe do ánh đèn đường hắt vào, nổi nên những đường nét mạnh mẽ cùng mê hoặc. Đôi môi đỏ dẫn dụ bất ngờ tiến sát, khi tôi còn chưa kịp hiểu ra đã thấy môi mình bị nó chạm vào.
Khoa hôn tôi một cách mạnh bạo, điên cuồng, một tay giữ chặt gương mặt làm tôi không thể quay đi đâu được, một tay ghì siết vòng eo tôi.
Tôi dùng hết sức lực đẩy Khoa ra, thoát được bờ môi cậu ta, lại bị giam trong vòng ôm rắn chắc.
- Tớ thích cậu! - Vùi mặt vào hõm cổ tôi, Khoa thì thầm.
Vốn dĩ trước đến giờ tôi cũng không nghĩ mình phải cùng một người trải qua bao nhiêu trục trặc và biến cố, sau đó mới nảy sinh tình cảm, như trong những bộ phim. Thực chất, bộ não con người chỉ mất hai mươi phút để quyết định có thích một người hay không. Cho là lời Khoa nói là thật, cho là tôi tin cậu ấy, thì cũng chẳng đi đến đâu. Vấn đề mấu chốt là tôi không thích Khoa.