Tôi im lặng không nói, cũng không phí sức đẩy Khoa ra nữa, chỉ trơ ra như cái ôm và lời tỏ tình này không có thật. Cuối cùng cậu ta cũng phải buông tôi ra. Nhìn sâu vào mắt tôi như đang cố tìm kiếm điều gì đó, Khoa chau mày kiếm:
- Tại sao cậu không có thái độ gì?
- Tớ không thích cậu! - Lời nói thật có thể tổn thương người khác thì đã sao? Nói dối mãi mãi là điều không tốt.
- Chỉ cần cậu làm bạn gái tớ, tớ sẽ từ từ làm cho cậu thích tớ. - Khoa khẳng định, cánh môi đẹp đẽ vẽ lên một nụ cười ấm áp, trong đôi mắt anh đào câu dẫn hồn người là một tia sáng tự tin.
- Không! - Tôi không nghĩ mình cần bạn trai. Người ta làm gì cũng phải có một mục đích rõ ràng. Tôi nghĩ không ra mục đích của việc có bạn trai là để làm gì.
- Cậu vừa mới trèo tường vào trường vì đã quá giờ giới nghiêm. - Khoa vẫn giữ nụ cười trên môi, nhướn mắt nhìn tôi qua hai hàng mi. Muốn uy hiếp tôi sao?
- Ừ. - Tôi thừa nhận, trong lòng thầm chờ đợi Khoa nói gì tiếp theo.
- Nếu việc này bị phát hiện, cậu sẽ bị đuổi học. - Chuyện này tôi biết rồi. Có thể ngừng nói những điều mà tôi đã biết hay không?
- Cho nên? - Tôi nhướn mày, có thể nghe rõ giọng mình trở nên lạnh lùng.
- Tớ sẽ giữ bí mật nếu cậu làm bạn gái tớ. - Khoa cuối cùng cũng làm đúng như tôi đoán. Uy hiếp rất triệt để!
Tôi tự thấy mình không có gì để người khác lợi dụng. Hơn nữa con gái vây quanh Khoa trăm hương ngàn sắc, kẻ tình nguyện chết vì cậu hoàng tử này chắc chắn không thiếu, không có lý do phải phí sức ở đây tốn công với tôi. Vậy đây chính là kiểu tình yêu dùng mọi thủ đoạn để có được như trong tiểu thuyết sao?
Tôi nhướn mày, nhìn Khoa tìm kiếm chút biểu hiện của một lời nói đùa, nhưng gương mặt tuấn tú đang ẩn hiện sáng tối rất nghiêm túc, đáy mắt như có lửa thiêu đốt.
- Cậu thắng! - Tôi thở dài, mệt mỏi chịu thua. Ngôi trường này có đầy đủ những thứ tôi cần, chỗ ở và học bổng. Còn công việc ấy cũng rất quan trọng vì tôi phải sống. Thôi thì làm bạn gái Khoa cũng chẳng mất gì, cậu ta sẽ mau chóng chán thôi. Tình yêu ở tuổi này vốn chỉ là chút ngông cuồng nhất thời, sẽ sớm thay đổi suy nghĩ khi lớn thêm chút nữa.
- Để đảm bảo cho cậu không bị đám con gái nhiều chuyện gây sự, chúng ta sẽ giữ bí mật. - Khoa ôm tôi vào lòng.
- Được! - Rất đúng ý tôi. Sẽ rất phiền phức nếu để mọi người biết. Vẻ đẹp cũng như gia thế của Khoa đều không phải tầm thường, những kẻ si mê đến mù quáng không thiếu. Tôi sẽ rước họa vào thân nếu chuyện này để ai đó biết được.
Tôi trở về ký túc xá trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê vì buồn ngủ và mụ mị đầu óc. Hoàng tử thể thao thích tôi? Cậu ta vừa mới tỏ tình với tôi? Cậu ta dùng mọi cách để tôi trở thành bạn gái? Quá thật, mọi chuyện như một giấc mơ.
Chương 3:
Sau khi trở thành bạn gái bí mật của Khoa, mọi chuyện cũng không có gì khác trước, tôi tiếp tục đi học rồi đi làm, phần cậu ta và hai người bạn cùng nhóm thì tiếp tục sống trong con mắt ngưỡng mộ và sự si mê của đám con gái. Nếu để ý một chút có thể nhìn thấy rất nhiều nữ sinh lén để thư vào hộc bàn ba cậu bạn này, trong lớp còn cố tình viết giấy chuyền tay. Khoa và Văn đều nhã nhặn trả lời lại đôi ba câu, riêng Quân thì rất thản nhiên vo tròn, câu một đường cong hoàn hảo qua đầu tôi, ném thẳng vào sọt rác.
Tôi đối với Khoa vốn không có cảm giác, vì vậy việc cậu ta viết giấy với ai, trò chuyện, chụp hình cùng nữ sinh nào, vốn không có gì đáng để chú ý. Hiện tại tôi đang dốc tâm tư của mình vào kỳ thi cuối tuần này. Ba tháng một lần, Đông Anh tổ chức một kỳ thi gồm ba môn Anh, Văn, Toán, để các học sinh tranh đua học bổng. Phần thưởng có đến mười suất.
Để chuẩn bị cho kỳ thi, một ngày tôi chỉ ngủ ba tiếng đồng hồ, thời gian còn lại ngoài đi học trên trường và đi làm thì đều dùng để ôn tập. Cùng với tôi, còn có Ngọc rất chăm chỉ học hành. Chúng tôi soạn đề cho nhau rồi trao đổi làm, sau đó đổi lại chấm điểm, mỗi môn đều phải đạt tiêu chuẩn mười đề liên tiếp đạt điểm cao nhất thì mới dừng lại. Ngoài ra, còn cùng nhau học công thức, rồi khảo qua lại. Khi rảnh rỗi, tôi và Ngọc viết câu hỏi của ba môn, cả lý thuyết lẫn thực hành vào giấy, sau đó cắt ra, gấp lại và chơi bốc thăm, trả lời ngẫu nhiên. Bọn tôi lỗ lực như vậy là bởi vì ngôi trường này hội tụ toàn tinh anh. Cái Việt Nam không thiếu nhất chính là người tài mà.
Thứ bảy đến trong sự mong đợi, tôi thưởng cho mình một phần cơm gà vào buổi trưa, sau đó sốt sắng bước vào kỳ thi buổi chiều. Chiều nay sẽ thi Anh, ngày mai sáng thi Toán, chiều thi Văn.
Đề Anh chia làm hai phần, trắc nghiệm và tự luận, tất cả các kỹ năng nghe, nói, đọc, viết đều được kiểm tra. Vì là đề ra cho các học sinh ưu tú nên không hề dễ dàng. Những gì mà tôi và Ngọc ôn tập chỉ chiếm khoảng tám mươi phần trăm, hai mươi còn lại đành phải lục tìm trong trí nhớ từ các bài giảng cũ.