Tôi vốn có bệnh đau bao tử từ bé, mỗi khi lo lắng quá mức sẽ tự nhiên đau đớn. Lúc này, tôi đang vừa làm bài kiểm tra vừa ôm bụng. Cơn đau càng lúc càng tăng lên, có thể cảm thấy những giọt mồ hôi đang lấm tấm trên trán. Đau đến mức bàn tay cầm bút của tôi run lên từng hồi.
Nếu không đạt được học bổng, tôi không thể tiếp tục học ở đây, vì học phí không hề ít. Nếu học ở trường khác thì tôi lại phải thuê phòng trọ. Chính vì vậy, kỳ thi lần này nhất định không được thất bại.
Tôi một tay ôm bụng, tay còn lại ghì chặt lấy cây bút, cố gắng tập trung làm bài đến cùng.
Cơn đau kéo dài khiến hai tai của tôi lùng bùng, đến phần nghe gần như chỉ có thể đoán từ theo mạch văn cùng với khẩu hình miệng của giáo viên. Bài thi lần này tôi không có chút tự tin nào.
Rời khỏi phòng thi, tôi thấy rõ hai mắt mình hoa lên, bước đi càng lúc càng không vững. Trước khi trở về phòng, tôi đi xuống phòng y tế xin thuốc đau bao tử, dùng luôn cho ngày mai. Buổi thi ngày mai cần phải làm tốt hơn để kéo điểm môn Anh lên.
Trong phòng y tế không chỉ có mình tôi, Ngạo Quân cũng đang ở đó tự mình băng bó bàn tay. Ban sáng tôi thấy cậu ta vào lớp với một bên tay băng bó trắng xóa.
Tôi đi vào trong im lặng, không làm ồn, ngồi xuống chiếc ghế nhựa đợi y tá.
Ngồi trên giường, Ngạo Quân cũng im lặng, càng loay hoay càng làm cho mớ băng gạc rối tung lên do chỉ dùng một tay để quấn.
Tôi thở dài, không phải chuyện của mình nên cũng không định giúp. Cậu ta vốn không thích người khác đến gần, tôi không muốn tìm rắc rối.
- Giúp tôi! - Ngạo Quân bất ngờ lên tiếng, giọng nói khàn khàn mang theo hơi lạnh.
Trong phòng chỉ có hai đứa, tôi đương nhiên biết cậu ta đang yêu cầu mình. Đã mở miệng nhờ vả thì tôi sẽ giúp.
Tôi mang theo chiếc ghế đi đến ngồi bên cạnh giường, cẩn thận gỡ rối, sau đó băng bó lại cho cậu ta. Cơn đau từ bụng bất ngờ vùng vẫy làm tôi hơi khom người lại, cắn môi như một cách chịu đựng.
- Bị gì? - Ngạo Quân hỏi, giọng nói vẫn trước sau không cảm xúc, xa xôi và lạnh lẽo.
- Đau bao tử. - Tôi khó nhọc trả lời. Tại sao lại đau hơn lúc nãy thế này?
- Cái hộp màu trắng vàng. - Ngạo Quân đưa ngón tay thon dài chỉ về phía tủ thuốc. Cái ngón tay này quả thật làm con gái cũng phải ghen tị. Tại sao có thể thon thả và trắng muốt như thế?
Tôi không đáp, tiếp tục băng bó cho cậu ta, xong mới đi về phía kệ thuốc. Cái hộp mà cậu ta nói bên trong là thuốc đau bao tử, dân gian gọi là thuốc sữa. Tôi lấy liền một gói, ngửa cổ uống hết.
Vì cậu ta đã hỏi thăm tôi trước, nên có lẽ tôi cũng nên làm lại như vậy:
- Cậu... bị gì? - Chẳng hiểu sao tôi lại thấy lúng túng.
Ngạo Quân không trả lời tôi, đưa bàn tay xinh đẹp còn lành lặn chụp lên cái ly nhựa trên chiếc bàn con gần đó, sau đó nâng lên và mô phỏng động tác đập ly xuống bàn. Hiểu rồi, bàn tay cậu ta là do chụp lên miệng một chiếc ly thủy tinh rồi đập xuống bàn mà không rút tay về. Ngu ngốc!
Tôi gật gù, đương nhiên không nói vào mặt cậu ta rằng đó là hành động ngu ngốc. Nói để làm gì khi điều này chẳng liên quan gì đến tôi. Lấy thêm hai gói thuốc sữa nữa, tôi tự thấy mình nên rời khỏi đây:
- Tớ đi trước.
- Ừ. - Cánh môi cam nhạt khẽ mấp máy, gương mặt hơi ngẩng lên nhìn tôi khiến cả một mảng lạnh lẽo hung hăng lao đến. Nét mặt đó, đôi mắt đó, không phải cố tình tỏ ra lạnh lùng, mà là tự bản chất đã lạnh.
Tôi kiềm chế cơn rùng mình, quay đầu đi khỏi phòng y tế, trong đầu còn ám ảnh vẻ đẹp của Ngạo Quân. Một dáng vẻ uể oải cùng cuốn hút!
***
Hôm nay là cuối tuần, Hoàng Gia đặc biệt đông khách, trong số đó còn có cả Khoa, Quân và Văn. Ba người bọn họ ngồi ở chiếc bàn chính giữa, cũng chính là trung tâm của những cô gái trẻ hiện diện trong quán. Phần tôi, vì sự có mặt này mà đặc biệt không muốn lượn ra phục vụ chút nào.
- Con ông chủ và bạn của cậu ấy thật sự đẹp đến chết mất! - Chị pha chế cảm thán, ánh mắt hiện rõ vẻ si mê cùng ngưỡng mộ. Nãy giờ chị ấy thập thò ngoài cửa nhòm ngó không ít lần nhưng vì pha chế không được rời phòng nên buộc phải ở lại.
- Chị Hiền, em nói này! - Tôi đột nhiên nghĩ ra một điều.
- Gì em? - Chị Hiền rời mắt khỏi chiếc máy xay sinh tố mà nhìn tôi.
- Chị có muốn ra ngoài bưng bê một bữa không? - Tôi xoa đầu, ra vẻ ngần ngại đề nghị.
Đúng như dự đoán, mắt chị Hiền sáng lên vẻ vui thích. Làm phục vụ lúc không phải làm gì có thể ở bên ngoài lượn qua lượn lại xem khách cần gì, còn có thể đứng xem người ta nhảy múa hát hò, hơn nữa hôm nay còn có thể ngắm mỹ nam. Sau sinh nhật vợ, ông chủ cùng bà ấy đi du lịch châu Âu hai tuần mới về, không có ai quản lý nên hoàn toàn có thể tự do đổi việc cho nhau.