- Đạm Ngọc, ha ha, A Lam bảo thường thì chả sao đâu. Không hiểu sao lần này lại xui xẻo bị ông già bảo vệ nghe thấy, chắc là do tiếng đàn cuả em hay quá! Chắc chỉ có lí do đó thôi!
...
- Hay là lần sau chúng mình lại đến nhé? Mình sẽ cẩn thận hơn một chút?!
- A, cuối tuần này đẹp thật! Rất thích phải không em?
- Tuần sau mình đi công viên Thế Kỷ thưởng hoa mai đi! Nghe nói một tuần nữa là hoa mai ở Thượng Hải sẽ nở nhiều lắm!
Trên đường về nhà, Đạm Ngọc kiên quyết không chịu ngồi xe đạp nữa, nhất định đòi đi bộ. Hà Duy chẳng biết làm thế nào, đành phải chịu theo nàng.
Hà Duy dắt xe, vừa đi vừa tự huyên thuyên một mình. Đạm Ngọc chỉ im lặng, nghĩ lại tất cả những chuyện xảy ra hôm nay, cảm thấy mình giống như chú chim khổng tước cáo quý bị một con chó sói không biết thương hoa tiếc ngọc cắn trụi cả chùm lông đuôi, thật là thảm hại đến không thể tả.
Nhớ lại khoảng thời gian ngắn ngủi được sống trong thế giới thượng lưu, so sánh với những xui xẻo ngày hôm nay, Đạm Ngọc nghĩ khi phú quý và ái tình °°ng nhau, bạn có thể nghe thấy cái câu chuyện chắn ngắt vẫn luôn diễn ra trên toàn thế giới: "Ông chủ, cắt cho tôi hai cân tình yêu, đem về nuôi chó"
Chương 16:
Tôi vốn chưa bao giờ dám mơ giấc mơ kết hôn với Đạm Ngọc, bởi vì tôi thật không biết nên xử lý ra sao với đứa con trai đáng thương ở quê nhà. Tôi 29 tuổi, chưa kết hôn. Tôi có một đứa con trai mà với tôi là vô cùng xa lạ, nhưng mong là sau này lớn lên chút nữa nó không viết trong bài tập làm văn: "Tôi cũng có một người cha mà đối với tôi là vô cùng xa lạ". như thế thì quả cũng hơi thảm.
Nói thật, tôi vô cùng hối hận, hồi ấy trẻ con chả biết gì, không cẩn thật để tòi ra một đứa.
Cậu con trai giờ được bố mẹ tôi nuôi ở quê nhà Tế nam, mẹ nó sinh con xong thì chơi trò mất tích luôn. Tôi đau đầu nhức óc, cũng dự định bỏ rơi luôn cái rắc rối nho nhỏ đó.
Nhưng cha mẹ tôi nghe tin liền vội vội vàng vàng thu xếp lên Thượng Hải, đón đứa bé về nuôi.
Mẹ sợ tôi vứt đứa cháu nội của bà đi mất, vội nói: "Không, không! Hân Hân ngoan lắm! Càng lớn càng giống con đấy".
Đứa con thường là kết tinh của tình yêu. Tôi chẳng có tình yêu nhưng lại có đứa con, chắc kết ra quả dưa hấu.
Thế nên khi bế quả dưa hấu ấy, tôi nghĩ tình yêu chỉ tồn tại trong truyền thuyết thôi, đời này làm quái gì có cái trò ấy.
Thực tế chứng minh Đạm Ngọc là một cô gái rất nhạy cảm. Khi tôi gần như quên hẳn quả dưa hấu ở nhà thì nàng lại nhắc tôi nhớ. Tối hôm qua, lúc chuẩn bị làm tình, tôi theo thói quen lấy ra chiếc bao cao su, cẩn thận đeo vào. Nàng thấy thế liền nói vẻ vô tình: "Chắc anh đã làm bố rồi phải không!?"
Nàng nói câu này lúc đang nửa nằm nửa ngồi trên chiếc giường hai mét, giống như một chú mèo lười hai mắt lim dim. Ngay cả vẻ lười của nàng cũng toát lên sức hấp dẫn kỳ lạ. Cho dù những lời đó được nàng thốt ra một cách thờ ơ nhưng cũng làm tôi chợt toát sống lưng.
- Ai bày đặt ra chuyện đó? Em dựa vào cái gì mà nói như vậy?
Tôi ra sức lấp liếm, có làm ra vẻ bình thản.
- Ha ha, em đoán vậy!
Nàng ngồi hẳn dậy, choàng tay lên cổ tôi:
Đàn ông chưa phạm tội tày trời thì không bao giờ tự giác như vậy!
Đạm Ngọc nói, nở nụ cười yêu kiều, đôi cánh tay trắng muốt vẻ như vô tình chạm vào chiếc bao cao su trong tay tôi.
Tôi nhẹ nhàng đẩy nàng ra, khịt khịt mũi ra ý "chuyện đùa", nhưng dưới sự quan sát ánh lên trong đôi mắt đẹp của nàng, tôi cũng không thể giữ được thái độ hoàn toàn tự nhiên như trước.
Trước đây, Đạm Ngọc đã hỏi tôi chuyện này một lần, hỏi tôi đã kết hôn chưa. Tôi cứ sự thật mà trả lời. mọi chuyện đã đi xa đến thế này, giờ tôi biết giải thích sao với nàng đây? Tôi đúng là chưa kết hôn nhưng lại đã có một đứa con trai ruột rồi.
Cứ theo tính cách cảu Đạm Ngọc thì nàng có thể ở bên tôi đã là việc khó khăn lắm rồi, giờ chẳng lẽ lại còn vô cớ bắt nàng phải làm một người mẹ kế nữa?
Có lần nàng vô tình hỏi tôi: "Hà Duy, anh thấy chúng mình có hợp nhau không?"
Hôm đó là ngày thứ hai từ sau hôm tôi đưa nàng đến ngôi trường dân lập A Lam đang dạy, lúc hỏi câu đó trông nàng rất lạ, đôi mắt nhìn tôi lom lom.
Tôi hỏi làm sao thế, nàng nhìn tôi một lát rồi lắc đầu bảo chẳng có gì.
Tự nhiên hỏi vậy, chắc chắn nàng có chuyện gì rồi.
Từ hôm đó trở đi, mỗi lần tôi gợi ý cùng đi ra ngoài, nàng đều từ chối.
Lại còn thế này mới lo, khuôn mặt xinh đẹp của nàng bây giờ dường như bị một cái gì đó che khuất. nàng từng nói: "Một người không giữ được thể diện thì chẳng có mặt mũi nào mà đi trên đường phố Thượng Hải cả." Chắc nàng vẫn còn giận vì vụ đi chơi bằng xe đạp lần trước.