Nhưng tôi đang ngập trong một con đường tràn ánh sáng hạnh phúc. Làm ơn ai đó hãy nói cho tôi biết, tôi nên làm gì với mối tình vắt ngang vai hờ hững?
Những ngày này anh đi công tác, sau khi trải qua một cơn sóng gió, chúng tôi tìm ra sự tin tưởng trong nhau.
Nhớ lần anh bỏ bữa khi đang ngồi ăn cùng tôi để chạy ra ngoài sau cuộc điện thoại của cô thư ký. Mối quan hệ giữa anh và cô thư ký trước đây tôi chưa từng được nghe kể qua, anh không bao giờ đề cập, bạn bè đồng nghiệp ở công ty anh cũng không. Chỉ nhớ có lần anh đi công tác, có thấy nhắc đến việc cô ấy sẽ đi cùng trong chuyến công tác kéo dài mấy ngày ấy. Có lẽ vì vin vào cớ này để bắt đầu cơ sự. Thật ra đứng trên lập trường của cô thư ký đó cũng vì quá túng quẫn nên mới làm như vậy. Cô ta gọi tôi ra để bắt đền về cái thai không rõ tác giả. Tôi sock chứ. Lúc tôi hỏi rằng anh có biết không? Hai người gây ra chuyện này từ bao giờ? Trong hoàn cảnh nào? Cô nàng ấp úng trả lời nhưng vẫn tự tin khẳng định. Tôi cũng điên tiết lắm, nhưng trước khi điều tra rõ phải xem xét lại cô nàng này mới được. Ngồi nói chuyện với cô ta một lúc, tôi bóng gió về thói quen lúc yêu nhau của anh. Tôi nói vì tôi là người yêu anh nên tôi rành nhất (thật ra là tôi… bịa chứ tôi cũng có biết gì đâu). Rồi cả chuyện anh không muốn có con trong thời điểm này, thế nên chẳng có lý do gì để anh ăn vụng mà không chùi mép. Trước khi ra về, tôi còn cho cô ta một lời khuyên.
“Bây giờ muốn xác định thì dễ lắm, thử ADN là ra ngay ấy mà. Nếu là con của anh Phong, chị sẽ nuôi. Còn nếu không, coi như em mất một ông chủ tốt, một chỗ làm tốt và một tương lai tốt.”
Cô nàng sợ xanh mặt, ngồi im ở đó. Tôi đã chủ quan nghĩ rằng mọi chuyện thế là xong, nhưng rốt cuộc cô ấy vẫn gọi cho anh và xin của anh một cái hẹn. Lúc ấy đang ngồi ăn cùng anh, tôi nghe giọng cũng đoán được ra năm bảy phần, nhắn cho cô nàng một cái tin:
“Em suy nghĩ về những gì chị nói chưa? Đàn ông không dễ để bị em dắt mũi. Họ sẽ không bao giờ nhận những gì mà họ không làm. Chuyện này bí mật giữa chị em mình biết với nhau là ổn rồi, thêm anh Phong biết nữa chắc là rắc rối to em ạ!”
Thế là anh ra ngoài chừng năm mười phút rồi về. Chí ít cô gái đó cũng có câu trả lời cho chuyện của mình, còn tôi cũng có câu trả lời về sự chung thủy của anh. Đôi khi cần tinh tế một chút để nhận ra được vấn đề. Tôi thở phào vì một cơn sóng thần sắp-xảy-ra đã không có cơ hội để xảy ra.
Mưa giăng ngoài ô cửa sổ, tâm trạng tranh nhau chất cao như núi, còn tôi, ngồi thở khò khè khó nhọc với cái mũi cảm cúm, tắc lên tắc xuống, miệng ho sù sụ và trán nóng vì sốt. Tự nhiên lại giở chứng bị lăn ra ốm, báo hại ngày anh người yêu đi công tác cũng không thể đi tiễn anh được, anh lại phải sang nhà thăm nom cẩn thận rồi mới đi.
Nhưng lúc con người ta hạnh phúc nhất cũng là lúc mà con người ta trở nên lo sợ nhất. Lo sợ một ngày nào đó thứ hạnh phúc như ảo ảnh này sẽ rời xa mình. Lúc đó phải làm sao? Biết làm sao?
Đôi khi tình yêu là thứ ồn ào, lắm lúc lại là thứ tĩnh như một mảnh ánh sáng lướt qua. Chỉ cần người trong cuộc cảm nhận được là đủ.
Sau khi anh và tôi “ngấm ngầm” yêu nhau, Linh nó được thể cạnh khóe tôi và bảo rằng đáng ra tôi nên cảm ơn nó bằng một chầu khao hoành tráng. Dù gì nó cũng đã có công “nhấc bổng” anh đến với tôi. Nghe giống như là ban lộc và phước lành đến vậy. Tôi chỉ bật cười. Thật ra, là phúc hay là họa, có đi hết cuộc đời với nhau mới có thể biết được. Lúc này là phúc, biết đâu đến một lúc nào đó lại trở thành họa? Hơn nữa, người ưu tú như anh, có bảo tôi can đảm tôi cũng không dám tự tin nói rằng những tháng ngày bên anh không phải trải qua sóng gió. Bất cứ ai trong chúng ta cũng vậy thôi, một khi nắm trong tay thứ gì đó quý giá, bất giác lại hoang mang, và nghiễm nhiên đã xác định trước được những điều gì sẽ đến trong tương lai. Tôi vì lí do đó mà hay gặp ác mộng, trong mơ khóc nức nở, rồi tỉnh giấc không được nhìn thấy anh, với vội tấm ảnh chụp chung hai đứa trên tủ đầu giường, áp chặt vào lồng ngực, nghe nhói ở trong tim…
Mấy ngày anh đi tôi hay gọi điện tỉ tê với bác gái. Bác khá tâm lý, lại coi tôi như con gái trong nhà nên tôi cảm giác dường như không còn khoảng cách hay xa lạ. Đôi khi… còn gần gũi hơn với mẹ của tôi ở nhà. Vì với mẹ, mỗi lần tôi gọi về mẹ đều nhắc đến chuyện lấy chồng. Ở tuổi của tôi, hai mươi tư tuổi, tại cái thành phố nhộn nhịp người này thì đâu đã phải là “Ế” như mẹ nghĩ?
Ngày… tháng… năm…
Tôi gọi cho cô bạn ở cùng cơ quan ra café nghe nhạc nhẹ. Cô bạn tí tởn, khuôn mặt xinh xắn rạng ngời nhìn rõ là muốn ganh tỵ. Cô nàng đang yêu. Ừm, tôi cũng đang yêu. Trước đây khi đem cô nàng ra so sánh, tôi cứ lấy điều hiểu nhiên rằng: cô ấy đang yêu nên cô ấy điệu, cô ấy đẹp, cô ấy xinh và cô ấy duyên là điều ĐƯƠNG NHIÊN! Còn tôi – độc thân hội, kém điệu nên kém xinh, kém duyên cũng là chuyện BÌNH THƯỜNG ở huyện!!! Mấy anh chị phòng tôi cười xòa. Nói ậm ừ cho qua cũng vì tính tôi bướng bỉnh. Chứ thật ra bây giờ nhìn lại, cô ấy đang yêu nên cô ấy xinh, còn tôi cũng đang yêu… sao mặt tôi xám ngoét???