Tôi kể cho cô bạn nghe sự vụ với cô thư ký. Rõ ràng chuyện chuẩn mực chung thủy của đàn ông rất đáng để phụ nữ quan tâm. Đôi khi chỉ nhắc đến một vài khía cạnh nhạy cảm hơi liên quan thôi cũng đủ làm vấn đề trở nên rắc rối. Sẽ thế nào nếu một ngày bạn phát hiện ra người bạn yêu thương hết mực có con ngoài giá thú với một người phụ nữ khác?
Đó không đơn thuần là sự phản bội, mà đó còn là sự đánh đổi trắng trợn nhất. Người đàn ông mà bạn yêu thương đánh đổi tình yêu của bạn chấp nhận lấy những mảnh vỡ từ mối quan hệ đó để ngã vào một vòng tay khác, một mối quan hệ khác.
- Hey, vậy bao giờ chàng về? Chắc nhớ chàng lắm nhỉ?
- Cũng chưa biết. Bao giờ đi ký hợp đồng thì cũng phải dựa vào đối tác, ký xong là về, chưa thì cứ ở lì đó, bao giờ ký được thì thôi. Hoặc không ký được thì cũng xác định chắc chắn là không thay đổi được gì thì mới về.
- …
- Tại vì nhớ nên mới phải ra ngoài bay nhảy đây này.
Tôi bẽn lẽn thú thật. Rõ ràng đối diện với cô nàng này tôi dễ mở lòng hơn rất nhiều. Bởi vì tôi tin vào sự đồng cảm của cô ấy. Ít nhất cô ấy cũng đã từng yêu, đang yêu và chắc chắn cũng trải qua những phút yếu lòng như tôi lúc này. Cả những lúc chông chênh nữa…
- Ừ. Giai đoạn này đang là đẹp nhất mà. Tán tỉnh, vờn bắt nhau chán chê. Đến một lúc nào đó, lại thấy chán nhau, chẳng buồn nhìn mặt nhau nữa cơ đấy!
Tôi bất giác giật mình. Cái giai đoạn chán nhau thì tôi có biết. Nhưng đến mức chẳng buồn nhìn thấy mặt nhau thì đúng là tôi chưa nghe qua bao giờ. Nếu điều đó có thật, sẽ xảy ra thật với chúng tôi thì chắc khó chịu lắm nhỉ?
Bây giờ, có cảm giác của một đứa con gái đang yêu. Lâng lâng là thế…
Sau này, có cảm giác của một đứa con gái chán yêu. Sẽ như thế nào đây?
Cô nàng phá lên cười, tôi lại chẳng thấy hay ho tẹo nào. Đang yên đang lành bị dọa cho sợ đến co rúm người.
- Thật ra, đó là giai đoạn của thời kì hôn nhân rồi. Nói thật là lúc ấy, cậu ăn mặc lôi thôi lếch thếch, không chú trọng hình thức của bản thân mà xem, ông xã nhà cậu lại chẳng chán không buồn nhìn ấy à. Đảm bảo về đến nhà chỉ sà vào bàn rồi cắm cúi ăn thôi. Mồm thì có thể nói là ngon đấy, nhưng mắt cấm có ngước lên nhìn vợ lấy một lần…
Cô bạn nói cho tôi hay cái viễn cảnh mà bất cứ đôi vợ chồng nào cũng dễ bắt gặp. Thật ra nếu nói ở thời kì hôn nhân thì không phải là tôi không biết. Đúng là ai dù có yêu thương nhau đến đâu cũng sẽ có lúc đâm ra chán ngán. Đến việc không đổi mới bản thân thôi cũng là hành hạ đối phương rồi chứ nói gì đến việc lôi thôi, lếch thếch. Nhưng khốn nỗi, đã chấp nhận bị trói buộc bởi việc chồng con thì cũng chấp nhận trút bỏ thân phận từ những cô thiếu nữ xinh đẹp kiêu sa trở thành các “bà thím” mất rồi. Lúc bấy giờ chỉ có hạnh phúc gia đình là quan trọng nhất, sự no đủ, sung túc của chồng con là đặt lên trên hết, đâu còn thời gian để quan tâm đến bản thân. Nói đi nói lại vẫn là phụ nữ khổ. Vốn mang thân phận phái yếu mà nhiều khi còn phải gồng mình gấp mấy phần phái mạnh. Cũng đi làm công việc xã hội, làm xong lại trở về trong vai trò nội trợ đảm đang. Thế mới có câu: “Đàn ông hãy thử đi đôi giày của phụ nữ”. Có như vậy các đức ông chồng mới hiểu rằng việc làm vợ, làm mẹ không đơn giản chút nào. Ngay cái việc cỏn con như thử đi giày cao gót của phụ nữ đã làm khó biết bao ông chồng thì thử hỏi việc nội trợ các ông đảm đương được mấy phần?
Khi tôi quay sang nhìn, đã thấy mắt cô bạn ngấn nước. Vừa nãy còn cười vui như thế sao bỗng chốc lại chạnh lòng rồi? Tôi có nói gì sai khiến cô ấy phật ý hay không? Dù có lục trí nhớ như thế nào chăng nữa cũng không thấy mình gây ra lỗi lầm gì. Dẫu vậy tôi vẫn áy náy.
- Nào, lem cả mascara này. Nói ra xem nào!
- Tuấn đá mình rồi! Chúng mình sống thử được hai tháng…
Tôi ngỡ ngàng. Là cái anh chàng mà bữa cơm trưa văn phòng bất chợt có mưa, chàng ta vội vàng gọi điện hỏi thăm để đánh xe qua đón bạn gái đấy ư? Ừ, tầm đó đến giờ cũng được hai tháng rồi còn gì. Lúc bấy giờ tôi chưa quen anh, cho đến khi chúng tôi yêu nhau tròn một tháng…
- Hai năm đánh đổi bằng hai tháng. Mình dại quá đúng không?
Cô nàng khóc lem hết mascara trên mắt, nhưng thật sự nhìn vẫn xinh và kiều diễm lạ. Tôi chớp chớp mắt, tự thấy mắt mình cay cay.
Người ta hai năm còn chưa chắc chắn được điều gì, huống hồ mối quan hệ của mình mới chỉ được có hai tháng. Có khi nào đến một lúc nào đó mối quan hệ này cũng sẽ tự nhiên chết yểu?
Tôi hoang mang. Vừa sợ vừa buồn. Tự nhiên buồn cho bạn buồn luôn cả cho mình. Tôi biết mình không nên dao động, một khi đã đặt niềm tin vào nơi anh thì hãy chỉ làm chăm chỉ một việc thôi, đó là tiếp tục tin!