Bác gái gọi tôi ngồi vào bàn, khi mà tôi ngơ ngẩn đang chải tóc trong toilet. Tôi hơi lúng búng, vì tôi ngượng mà. Bình thường thì có thể nhanh mồm nhanh miệng, nhanh cả chân tay chạy ra phụ một tay, nhưng cứ nhìn thấy Nội là hồn vía tôi bay lạc đi đâu mất. Tôi lí nhí.
- Vâng.
Lúc ngồi vào bàn, Nội vẫn tỉnh bơ. Nội không nói gì cả. Như mọi khi thì hay thấy nhắc về món mặn món nhạt, rồi chuyện ở quê làm sao, con ông bà nào có biến gì. Nói hết một hồi mọi chuyện lại quay sang hỏi chuyện anh Phong. Nội cứ xót xa sợ cháu không quen thời tiết nên ốm. Ai thì sợ chứ anh thì sợ gì? Bình thường khỏe như thế, nhớ cái hồi mới quen dầm mưa suốt mấy giờ đồng hồ ở ngoài cửa nhà chờ tôi về cũng có hề hấn gì đâu. Nghĩ đến đây tôi tự mỉm cười một mình nhìn rất ngớ ngẩn. Vừa thấy yêu thương ùa về, vừa thấy nhớ anh lạ. Nội đột nhiên quay sang tôi hỏi.
- Thế bao giờ thì hai đứa định cho bà bồng chắt? Bà già rồi, có chờ cũng chẳng chờ được lâu nữa đâu.
Tôi ớ người, mặt mũi bần thần không định rõ nổi là Nội đang nghiêm mặt với tôi hay đang cười hiền với tôi. Thấy bộ dạng tôi lúc này, bác gái cũng cười cười.
- Mới sáng ra mẹ đã lại làm cho con bé nó sợ rồi.
Tôi chỉ còn biết cúi mặt, thấy sao mà nhanh thế. Chúng tôi quen nhau chưa lâu, yêu nhau cũng vội. Rồi bây giờ đã tính tới chuyện lấy nhau về làm chồng làm vợ. Con gái mới hai tư đã bàn chuyện kết hôn tự nhiên đỏ hồng cả má. Tôi ăn vội rồi chào Nội, chào bác gái đi làm. Ra đến cửa đóng sầm cửa lại vẫn thấy má mình nong nóng lạ.
Ngày… tháng… năm…
Tôi ngồi thần bên cửa sổ. Phía bên trên là bầu trời cao đen thẫm. Gió hiu hiu tạt qua mặt như cái tát nhẹ mà đỏng đảnh của đêm. Tôi nhớ anh. Hơn lúc nào hết tôi thấy nhớ anh kinh khủng. Chỉ ước ao anh có mặt ở đây, xuất hiện ở đây và ngồi lặng bên tôi. Giống như khi chúng tôi đã cùng nhau ngồi lặng im trong QUÁN NGỦ NGON, như khi chúng tôi đứng hóng mát bên thành cầu vào buổi đêm lộng gió, như khi anh và tôi chào nhau mỗi buổi đi chơi về. Tôi thèm lắm cái cảm giác được rúc vào người anh, dụi dụi mái tóc ngắn ngủn ngố ngố của mình rồi bất giác cắn vào cằm anh một cái. Những lúc ấy đôi mắt anh ánh lên thứ màu hổ phách là lạ, mắt ướt và nhịp thở cứ nén đều dần, cố để nhẹ nhàng hơn mỗi khi bên cạnh tôi.
Chưa bao giờ tôi nghi ngờ tình yêu xa, bởi tôi vẫn tin khi người ta yêu nhau đủ nhiều, gắn bó với nhau đủ lâu thì người ta cũng xây lên trong nhau đủ ngần ấy yêu thương và tin tưởng. Tình yêu xa nếu khéo léo gìn giữ thì sẽ làm cho họ yêu nhau nhiều hơn, thứ tình yêu khắc khoải ngày tháng khiến họ quý trọng từng phút từng giây để được ở bên nhau. Nhưng rốt cuộc thì sao? Chính tôi đang đau khổ với tình yêu xa của mình.
Cái tình cảm ấy không phải là chuỗi ngày dài vô tận. Chỉ ba tháng, chỉ ba tháng thôi. Vốn dĩ ngần ấy thời gian là quá ít so với bao cặp đôi khác. Nhưng tự nhiên tôi cũng thấy chông chênh và bấp bênh lạ.
Những lúc tôi như thế này, yếu đuối đến đắng lòng. Anh ở đâu?
Anh ở xa. Khóc anh không thể nghe thấy, than anh cũng không thể nghe thấy. Có cười vui và ngoan ngoãn anh cũng chẳng thể biết được tôi vui thế nào, ngoan ngoãn ra sao.
Tất cả, tất cả những gì tôi muốn nói với anh rốt cuộc cũng chỉ có thể lén lút trút qua từng tin nhắn. Tôi thậm chí không đủ can đảm để nghe giọng của anh. Sợ rằng mình sẽ khóc nức lên khi nghe cái giọng quen thuộc ấy, nhịp thở đều thân thương ấy.
Phải, tôi yếu đuối. Tôi rõ ràng yếu đuối nhưng lúc nào cũng ra vẻ mình mạnh mẽ. Rằng tôi chẳng cần ai hết, chẳng cần ai cũng có thể đứng vững và làm tốt mọi thứ.
Cuối cùng khi vấp phải tình yêu của anh, cái tự tin kiêu ngạo của tôi biến đi đâu mất. Vì nhớ anh mà khóc, vì lo cho anh mà buồn. Vì sợ rằng phút giây nào đó bị dao động làm tổn thương đến anh. Lại sợ, sợ như sợ một cơn ác mộng.
Anh gọi cho tôi liên tục. Có lẽ anh cảm thấy có điều gì đó không bình thường. Tôi không muốn nghe điện thoại lúc này. Vẫn biết nếu không nghe máy thì anh sẽ lo, nhưng nói thật là tôi không muốn để anh nghe thấy có gì đó bất thường trong giọng nói của tôi. Rồi tôi sẽ tự làm cho mình ổn cả thôi. Trước khi có anh đã vậy, bây giờ có anh cũng không thay đổi gì cả.
“Linh à, lát qua đón tao nhé!”
“Đi đâu hả mày?”
“Đi hóng gió thôi. Tao buồn.”
“Ok. Năm phút nữa nhé!”
Tôi gọi cho Linh xong rồi tắt máy. Để điện thoại ở nhà. Chuẩn bị cho việc đi giải tỏa cảm xúc.
*Xin lỗi người yêu nhé! Em sẽ về ngay khi em thấy ổn. Và em sẽ gọi cho anh ngay khi em không còn gì phải vướng bận nữa cả.*
Ngày… tháng… năm…
Tôi kể cho Linh nghe về chuyện của mình. Cái tôi cảm thấy đang làm mình dần trở nên yếu đuối và rệu rã là tình yêu xa với anh.
Anh bận rộn. Anh phải chịu nhiều áp lực. Anh không có thời gian dành cho tôi. Anh cũng không hay chia sẻ với tôi về những gì xảy ra trong cuộc sống của anh.