Tôi có thể chấp nhận yêu xa, nhưng kéo dài được nó thì tôi kéo dài được bao lâu?
Là người con gái, lúc nào chẳng muốn có người yêu bên cạnh. Anh người yêu sẽ dỗ dành khi phiền muộn, sẽ là nguồn vui khi vừa xuất hiện trước mắt và sẽ là người để tựa vào mỗi khi mệt mỏi.
Nhưng tôi lại xua đi, bởi đó là ý nghĩ mong muốn được “nhận” nhiều hơn là “cho” đi. Tôi càng không cho phép mình ích kỷ.
Nhưng cái cô gái đỏng đảnh đang yêu trong tôi cứ lên tiếng đòi hỏi. Nhiều lúc nhớ anh cũng chỉ có thể ấm ức một cách e dè.
Sao có thể gọi cho anh và khóc lóc chỉ vì quá nhớ anh?
Sao có thể trách móc và ghen tuông với công việc của anh chỉ vì tôi không được đối diện với anh mỗi ngày trong khi “công việc” thì có?
Linh nhìn tôi như thấu hiểu. Rồi nó cũng sẽ có những lúc trải qua mà thôi. Nếu yêu một ai đó thật sự, nó cũng sẽ có cảm giác giống tôi.
- Mày gọi ông ấy về đi!
Tôi ngước mắt nhìn Linh. Nó không biết nó đang nói gì đâu.
- Thật. Nếu thấy khó khăn quá thì gọi ông ấy về đi. Đằng nào thì ông ấy cũng yêu mày lắm, sẽ không để cho mày có cảm giác bị thiệt thòi đâu.
Yêu anh là thiệt thòi? Chấp nhận bên anh và chờ đợi là thiệt thòi? Vậy anh phải tìm cách đền bù xứng đáng cho tôi sao?
Tôi bật cười. Tôi chỉ vì quá nhớ anh và tủi thân vì trong lúc không có anh ở đây lại bị trai lạ tán tỉnh mà thôi. Anh còn công việc ở đó, còn trách nhiệm với công ty, còn sự nghiệp mà anh đang cố gắng gây dựng.
- Không. Tao buồn quá nên đâm ra thế thôi. Tao không muốn vì tao mà anh bị “hư” trong mắt sếp.
Chúng tôi ngồi nói về nhiều về Phong. Linh kể cho tôi nghe những ngày hai anh em họ còn bé. Tôi thấy vui vì một góc tuổi thơ của anh đã bị tôi khám phá. Kể ra được biết một phần nào đó trong quá khứ của người mình yêu mới có cái cảm giác hạnh phúc. Bởi khi ấy bản thân mỗi người cũng không tin được rằng mình sở hữu con người đó – người đã từng ở một bầu trời khác, hít thở một luồng không khí khác, xa lạ, chẳng bao giờ biết được có sự tồn tại của nhau trên cõi đời này, bỗng dưng lại yêu, yêu lạ!
Ngày… tháng… năm…
Sau khi về tôi có chủ động gọi cho anh. Anh im lặng. Tôi biết anh lo nghĩ điều gì đó, nhưng chỉ mong có thể xua tan đi trong anh những phiền muộn lúc này. Người đàn ông của tôi đã lo toan đủ nhiều, đã mệt mỏi đủ nhiều, và tôi, tốt hơn hết hãy làm người yêu nhỏ bé của anh, để anh trở về bên tôi bình yên không rệu rã. Tôi hãy cứ tin yêu anh bằng thứ tình yêu thánh thiện, để rồi có ngày tôi thấy mình tay trong tay anh thật hạnh phúc.
“Linh kể cho em nghe về anh. Tự nhiên em muốn yêu cái cậu bé sún răng ngày xưa quá. Ngày xưa sún răng chắc đẹp trai lắm nhỉ?”
Tôi nhoẻn cười, tự thấy tim mình ấm áp và cảm giác được sự ngượng ngập nơi anh.
Chúng tôi kết thúc cuộc trò chuyện, tôi đã lại vừa đưa tay ra với lấy tình yêu xa của mình. Vẫn được anh quan tâm chăm sóc, vẫn được anh nhớ về mỗi khi chỉ còn anh với đêm, tôi còn mong gì hơn thế?
Vừa lúc tôi định lên giường đi ngủ thì có điện thoại của Nam. Cậu ấy gọi cho tôi lúc mà chẳng có công việc gì ở đây cả.
“Chị Du, chị ngủ chưa?”
“Chuẩn bị thôi, cậu gọi có việc gì thế?”
“Không có việc gì thì không được gọi cho chị ạ?”
“Có chuyện gì thì gặp nhau ở công ty nhé!”
Nói rồi tôi gác máy, khi cậu ấy còn đang im lặng.
Ngày… tháng… năm…
Hôm nay trước khi đi làm tôi có ghé qua thăm Nội và bác gái. Vừa mới bấm chuông tôi đã nghe thấy tiếng Nội nói lớn.
- Du đó phỏng? Mấy ngày nay không thấy qua, đi đâu trốn miết thế hử?
Tôi mỉm cười. Cuối cùng thì cũng có thể lại gần Nội hơn, cảm giác ấm áp như ruột thịt.
Tôi qua nhà đưa cho Nội kiểm tra chỗ rau dưa muối. Bài tập về nhà đấy. Lúc đi học còn nhớ cho cả bài tập về nhà, bà Nội anh xì tin lắm! Nội nói nên biết bắt đầu từ những cái đơn giản nhất.
Bác gái mở hộp rau dưa muối ra hỏi, ánh mắt có vẻ ngạc nhiên. Tôi chỉ nói là tôi nấu ăn không ngon và hơi vụng thôi chứ đâu có nói là tôi không làm nổi mấy món ăn bình thường. Có vẻ mọi người mặc định sự vụng về của tôi có nghĩa là không biết làm gì cả.
Chào bác gái và Nội rồi tôi đi làm. Mọi chuyện hôm nay phải được dẹp gọn cho bằng hết. Tôi muốn tôi và Khanh, Nam nữa (nếu có thể) vẫn là bộ ba nhí nhố ở công ty, tôi muốn tập trung cho công việc để có thể được đề bạt vào một chức cao hơn chức vụ hiện tại, tôi muốn gần gũi hơn với Nội và bác gái để có cảm giác như một gia đình thật sự.
Tất cả những điều đó, tôi MUỐN thực hiện được trước khi anh VỀ.
Tôi có ba tháng để cố gắng, để phấn đấu và hoàn thành. Rồi còn một cái cố gắng nữa, khá quan trọng: đánh tiếng với mẹ tôi về sự xuất hiện của anh – người đàn ông mà tôi đã chọn để gắn bó.