Thật ra mẹ tôi không khó tính, nhưng mẹ tôi có cái bệnh hay lo. Mẹ lo con gái mẹ chọn nhầm yêu nhầm, mẹ sợ con gái vụng dại chưa đủ lớn và chưa đủ khôn để đưa ra một quyết định mang tính chất quan trọng như thế. Đó cũng là lý do tại vì sao mẹ luôn muốn nghe ngóng xem con gái đang gặp gỡ với ai, qua lại với ai, nếu có thể thì moi luôn tin mật “con Du nó yêu ai?”. Nhưng khổ lắm, con gái mẹ lại cứ muốn giấu vì sợ mọi chuyện mong manh chẳng đi tới đâu. Bây giờ thì chắc cũng đến lúc để giới thiệu với mẹ. Hình như anh cũng “lo lo” về chuyện này rồi.
Ngày… tháng… năm…
Tôi nhận được một dự án về thương mại điện tử. Phòng Sale chỉ có hai người phụ trách mảng này, là Tôi và Nam.
Mọi chuyện thật khéo biết cách để sắp đặt. Tôi đã à ê lên xin Sếp nhưng có uốn lưỡi cỡ nào cũng không thay đổi được kết quả, vì tôi chẳng có bất cứ một lý do chính đáng nào để xin không làm việc với Nam cả.
Vậy là tập xác định sẽ phải còn khó nhìn mặt Khanh dài dài. Làm sao có thể giải thích cặn kẽ hoặc tường thuật trực tiếp mỗi ngày làm việc của tôi với Nam để cô nàng yên tâm mà không nghĩ quẩn nữa?
- Chị Du, chỉ là vì công việc thôi mà!
Nam đến bên cạnh tôi từ lúc nào. Khói thuốc vấn vít quanh vai tôi và tay cậu ấy cũng đặt hờ trên đó. Tôi nói với giọng hơi khó chịu.
- Không sao. Chị biết công tư phân minh mà. À mà này, đừng có hút thuốc trong phòng làm việc, cũng đừng lại gần tôi khi cậu đang hút thuốc!
Tôi nói rồi quay đi. Nói thì nói cứng vậy chứ rất khó để có thể phân biệt rạch ròi chuyện công chuyện tư ra lắm. Mấy cái đợt chạy dự án tôi chẳng lạ: mải mê chạy miết, quên ngày đêm, quên cả thân phận của người cộng sự, có thể làm từ sáng sớm đến tối mịt, ôm tài liệu về nhà nhau nấu mỳ xong vắt chân lên cổ để chạy dự án cho kịp tiến độ. Lúc đầu cũng hơi thắc mắc sao sếp lại cử tôi kèm cho Nam, sếp chỉ ngỏ ý muốn tôi làm việc này vì sắp tới sẽ cất nhắc một số vị trí trong phòng Sale lên chức phó phòng, vị trí đó đang bị khuyết, tôi là một trong những cái tên được đưa ra để lựa chọn. Vậy là thêm một lý do nữa để tôi không thể từ chối. Tôi đang muốn thăng tiến mà, tôi đang muốn mình ghi dấu một sự nghiệp vững vàng nhất có thể trước khi kết hôn, để rồi sau khi trở thành người phụ nữ của anh, tôi có thể yên tâm hơn trong việc lo lắng và chăm sóc gia đình trong khi không phải đặt ra quá nhiều tham trọng thăng tiến trong công việc nữa.
Vậy đấy, cái vòng tròn luẩn quẩn xét cho cùng cũng lại do chính mình quàng vào chân mình mà thôi. Nếu đã vậy chỉ còn cách bước đi thật vững, để không phải vấp ngã, không phải quay đầu lại và không phải nuối tiếc.
- Du làm đợt này cùng Nam hả?
Khanh đứng gần bàn làm việc của tôi để hỏi nhỏ. Tôi cũng chỉ gật nhẹ. Tôi nghĩ mình nên nói gì đó, nhưng xem ra việc tôi càng nói thì càng làm cho Khanh dễ nghĩ ngợi lung tung, chi bằng đừng nói gì nữa cả, chỉ thông báo khi cần và giải thích khi được hỏi.
- Làm tốt nhé! Nam mới vào làm, chưa rành lắm, nhờ cả vào Du đấy!
Nói rồi Khanh đẩy về phía tôi một cốc nâu nóng nghi ngút khói. Tôi nửa e dè nửa thấy ngượng ngùng. Cái không khí đặc quánh mùi hình sự này đáng ra không nên xuất hiện giữa tôi và Khanh. Việc chạm mặt nhau mỗi ngày là một nhẽ, đằng này lại còn khá thân thiết với nhau. Dẫu vậy tôi cũng sẽ cố gắng dẹp hết mọi phiền muộn.
- Lâu rồi mới lại được uống cái vị café này, là Khanh pha có khác, không lẫn đi đâu được cả.
- Ừ. Đắng và nóng giãy nhỉ? Con người Khanh cũng vậy, có cái gì không ưng là bộc lộ ra ngoài hết. Mấy ngày qua Du khó nghĩ lắm nhỉ?
Khanh cười buồn, cô nàng ngồi vắt chéo chân đối diện với tôi. Này, sao cái cậu Nam ấy chẳng có mắt nhìn người tí tẹo nào thế nhỉ? Đặt lên bàn cân mà so thì rõ ràng Khanh hơn tôi. Nhìn trong bóng sáng mờ cũng có thể thấy Khanh rất đẹp, cô nàng sở hữu cái vẻ quyến rũ gợi cảm của một thiếu nữ đang xuân.
- Giữa trai và bạn, Khanh đã từng nghĩ sẽ chọn trai đấy! Chỉ tiếc là…
- …
- Chỉ tiếc là không thể không quan tâm đến Du được. Cứ thử tách cái cuộc sống công sở nhàm chán này ra khi không có cô bạn cùng phòng tự nhiên thấy chán. Trong khi không có trai ngần ấy ngày thì vẫn có thể sống tốt, sống vui mà chẳng có gì phải bận tâm.
Rồi chúng tôi ngồi cạnh nhau một lúc, đến khi tan sở đã lâu, đèn điện ngoài phố giăng lên như đường mạng nhện chằng chịt phía dưới vuông cửa kính. Chúng tôi lục tục kéo nhau về và ghé vào một quán cơm chay. Khanh nói tự nhiên thèm đồ ăn chay, tôi cũng lâu rồi chưa đến quán này. Cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, vấn đề bây giờ chỉ còn làm sao để tôi thấy vững tâm hơn với tình yêu xa và tránh khỏi lung lay với cậu chàng trai trẻ đang học đòi lái máy bay.
Ngày… tháng… năm…
Suốt một tuần liền tôi mệt rũ với dự án. Kêu khổ với anh thì anh cứ cười, rồi anh an ủi, rồi anh dụ dỗ lôi kéo đủ thể loại. Khỏi phải nói vừa tức, vừa thương, vừa nhớ. Cứ đêm gió về chong mắt bên bàn làm việc, bụng sôi ùng ục lại nhớ có đêm gọi cho anh, anh chạy qua gõ cửa rồi hề hề xách xe máy đưa đi ăn cháo đêm. Cái mùi cháo quẩy thơm ngậy cứ vảng vất, thèm lắm!