Lời bài hát lại vang lên: Anh không cần biết em đã thay đổi như thế nào, anh chỉ muốn trở thành ánh sáng trong đôi mắt đen của em, anh muốn mang em đi, rời xa sa mạc cô đơn.
Diệp Chính Thần đưa tay về phía tôi, kéo chiếc áo trên người tôi. Tôi vô cùng sửng sốt, định kháng cự thì anh đã sửa lại nó cho phẳng phiu, kéo một đầu trùm lên đùi tôi rồi xoa xoa mái tóc ướt của tôi, mỉm cười. Đó không phải là nụ cười tinh quái mà mang hơi ấm như ánh mặt trời.
Tôi thấy đầu óc rối loạn. Tôi cũng không biết chiếc xe chạy vào cổng trường từ lúc nào, mãi tới khi Diệp Chính Thần mở cửa xe cho tôi, tôi mới giật mình nhận ra chúng tôi đang ở đâu. Dưới màn mưa rất to, tôi và Diệp Chính Thần cùng che dưới chiếc áo khoác của anh, chạy vào thang máy. Đúng lúc ấy tôi nhìn thấy Tần Tuyết, bất giác tôi lùi lại hai bước, đứng cách xa Diệp Chính Thần một chút.
Thang máy từ từ lên cao, tôi cố trấn tĩnh, chủ động chào Tần Tuyết trước: “Về muộn thế à?”
“Ừ, mình viết báo cáo ở phòng tự học.” Tần Tuyết đưa mắt nhìn bộ quần áo ướt trên người tôi, rồi lại nhìn sang Diệp Chính Thần. “Hai người cũng vừa về à?”
Từ “hai người” ấy được nhấn mạnh một cách đặc biệt.
“Mình đi hát karaoke với bạn, vừa về.” “Ồ!”
Ting… ting… Cửa thang máy mở ra, Diệp Chính Thần chen qua tôi, bước ra ngoài. Tôi quay lại, Tần Tuyết đang nhìn Diệp Chính Thần, đôi mắt đầy vẻ oán hận ấy ngấn nước. Tôi tưởng Tần Tuyết đã thoát khỏi nỗi đau của việc chia ly, thì ra không phải như vậy. Tôi lại đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, muốn quên anh, chẳng lẽ khó đến thế sao?
Cả buổi tối, tôi ngâm mình trong bồn tắm, làn nước ấm bao bọc cơ thể tôi, nhấn chìm những cảm giác mới lạ trong tôi. Cả buổi tối, ở phòng bên cứ mở đi mở lại bài Yêu với những ca từ da diết.
Tôi nhắc nhở mình hết lần này đến lần khác, Diệp Chính Thần chỉ coi tôi như em gái, tôi cũng coi anh như anh trai, chúng tôi không thể, tuyệt đối không thể. Sau đó, tôi áp tay lên ngực, nơi đó đang truyền đi một nỗi đau, rất đau, rất đau. Trước đây, tôi không hiểu vì sao Tần Tuyết biết rõ Diệp Chính Thần là người như thế nào mà vẫn yêu anh, bây giờ thì tôi đã hiểu. Có một số người, cho dù anh ta làm tổn thương rất nhiều thiếu nữ nhưng vẫn khiến bạn yêu anh ta say đắm, không hề hối tiếc.
Nằm trên giường, trăn trở mãi, tôi thiếp đi lúc nào không biết. Tôi đã mơ, một giấc mơ đẹp hiếm thấy. Trong mơ, tôi thấy mình đang ở trong một không gian đầy mùi thơm của cây cỏ, tôi mặc váy cưới đi về phía một người đàn ông mặc bộ quân phục màu xanh thẫm, rồi người ấy nắm bàn tay tôi... Tôi đang cố ngẩng lên, nhìn vào mặt của người ấy thì ở phía chân trời bỗng vang lên một tiếng động mạnh, kéo tôi ra khỏi giấc mơ. Tôi lau nước miếng thì lại nghe thấy từ phía bức vách vọng thêm hai tiếng động mạnh nữa.
Đó là thói quen của tôi, vì lười, bình thường tôi vẫn thích gõ vào tường.
Một tiếng thì là: Cơm được rồi, sang ăn cơm.
Hai tiếng thì là: Có việc muốn nhờ, nếu tiện thì sang giúp.
Ba tiếng: Có kẻ cướp, cứu với!
Bốn tiếng hoặc nhiều hơn thế thì là: Xin lỗi, đang có việc.
Người ấy vừa sáng sớm đã gọi “cứu với”, không hiểu đã xảy ra chuyện gì? Nhớ tới vết thương của anh, tôi tỉnh táo hẳn, không kịp thay quần áo, mặc nguyên bộ đồ ngủ chạy sang. Vừa vào cửa thì thấy Diệp Chính Thần đứng dựa vào tường, vẻ mặt điển trai toát lên từ bộ đồ ngủ màu trắng ngà trông càng đặc biệt, khiến người ta có cảm giác như vừa gặp làn gió buổi sớm mang theo hương bạc hà.
Tôi thở không ra hơi, trong khi anh lại rất điềm tĩnh, vì thế tôi tức giận đến mức run người, ra sức đập đập vào ngực, cố lấy lại nhịp thở bình thường.
“Có chuyện gì... mà gọi em cuống cuồng như vậy?”
“Sao tủ lạnh phòng anh lại nhét đầy như vậy, anh định cho thêm vào đó mấy lon bia mà không được?”
Nghe vậy, tôi càng nổi cơn thịnh nộ: “Anh gọi em cuống cuồng như vậy chỉ là vì chuyện này? Thưa cậu ấm họ Diệp, chẳng lẽ anh không biết lấy bớt đồ ra rồi cho bia vào à?”
“Anh có nói là anh rất gấp đâu?”
“Rõ ràng là anh gõ ba tiếng còn gì...”
“Ồ!” Người ấy mỉm cười, nói: “Anh sợ em không nghe thấy.”
“...” Tôi tức giận tới mức suýt hộc máu.