“Ngon không?”
Bánh đầy trong miệng nên tôi không nói thành tiếng, chỉ gật đầu. Thực sự tôi không phải là người tham lam, tôi không có ước muốn lấy một người đẹp trai và xuất sắc như Diệp Chính Thần, chỉ hy vọng người ấy sẽ đối xử tốt với tôi, quan tâm đến tôi, yêu thương tôi như anh.
Thấy tôi bị nghẹn không nói nên lời, Diệp Chính Thần đưa cho tôi một cốc nước, tôi uống một mạch. Diệp Chính Thần là người mắc bệnh quá sạch, anh không thích người khác động vào đồ của mình, khi tới nhà người khác chơi, nếu được mời uống nước thì cũng chỉ dùng loại cốc dùng một lần. Không nhớ là bắt đầu từ khi nào, anh đã dùng cốc của tôi, và tôi cũng liều lĩnh dùng cốc của anh.
“Cô bé, vì sao em lại thích quân nhân?”
“Ồ...” Tôi suýt bị nghẹn vì một miếng bánh khác, lắp bắp hỏi lại: “Sao... sao anh lại biết... em thích đàn ông là quân nhân?”
“Vừa nãy chị Phùng mang bánh đến đây, cũng nói chuyện với anh một lúc.” Anh nhìn tôi với ánh mắt rất thẳng thắn, không có vẻ gì là đùa cợt như lúc trước.
Vì Diệp Chính Thần hỏi rất nghiêm túc nên tôi cũng phải suy nghĩ một hồi rồi mới trả lời vẻ rất nghiêm túc: “Vì trong lúc những người đàn ông khác vùi đầu trong chăn, ngủ say sưa thì những quân nhân thức đêm tập luyện trên thao trường; khi những người đàn ông khác ngồi bên bàn tiệc đầy sơn hào hải vị thì họ giành giật cuộc sống ở nơi hoang dã đầy băng tuyết; khi những người đàn ông khác vui thú với hạnh phúc thì họ dù muốn được gặp vợ một lần cũng phải trông chờ vào kỳ nghỉ phép... Họ không có tự do, dù muốn hay không, là mệnh lệnh thì phải chấp hành...”
Không hiểu vì sao, ánh mắt của Diệp Chính Thần bỗng trở nên xa xăm, ẩn chứa những điều mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy.
“Em đã nói sai à?”
“Không, tiếp tục đi.”
“Họ thực sự rất đàn ông, dù phải chịu nhiều khó khăn, dù trong lòng có nhiều trăn trở, nhưng khi đứng trước mọi người, họ luôn ngẩng cao đầu... Em thực sự muốn lấy một người là quân nhân, không thể ngày ngày bên nhau thì em sẽ ở nhà chờ đợi, chờ đợi anh ấy trở về, rồi sẽ giúp anh ấy cởi bỏ bộ quân phục, nấu cho anh ấy những món ăn mà anh ấy thích, rồi nằm trong lòng anh ấy, nghe anh ấy kể những chuyện trong quân đội... Thỉnh thoảng anh ấy lại mang đến cho em những niềm vui bất ngờ, ví dụ như đột ngột trở về rồi bế bổng em lên...”
Tôi cứ đắm chìm trong giấc mơ đẹp đẽ, đó là tình yêu lãng mạn, trong sáng trong lòng tôi, không hy vọng nó kéo dài mãi mãi, nhưng ngày ngày sống trong nỗi nhớ nhung cũng là một hạnh phúc.
Tôi chợt nhận ra mình đang lan man, nên xấu hổ vỗ vỗ lên hai gò má đỏ bừng, tưởng rằng Diệp Chính Thần sẽ cười nhạo tôi. Nhưng ngược lại, anh chỉ hỏi tôi: “Em không cảm thấy như thế thì quá đơn điệu sao? Khi em ốm đau, có thể người ấy không ở bên em, và tới kỳ phép mà em mong đợi mãi, có thể người ấy sẽ nói với em, đơn vị có việc gấp... Rồi cũng có thể người ấy đột nhiên biến mất, em không có tin tức gì của người ấy, không biết lúc nào người ấy trở về. Liệu em có giận người ấy không?”
“Không!” Tôi lắc đầu kiên định. “Em biết mọi việc không thể do người ấy quyết định vì người ấy có trách nhiệm, có sứ mệnh của mình... Nếu có thể lựa chọn, ai chẳng muốn ngày ngày được ở bên vợ con... Nhưng họ không có quyền làm như vậy, họ đã khoác trên mình bộ quân phục, họ phải phục tùng mệnh lệnh.”
Diệp Chính Thần nhìn ra ngoài cửa sổ, những cây anh đào ngoài đó đang lặng lẽ trổ mầm.
“Anh hiểu rồi, điều tỏ chứng đó em thực sự thích anh ta.”
“Ý anh muốn nói tới Ngô Dương?” Ngô Dương không phải là người mà tôi chờ đợi, thực sự không phải.
“Hôm nay, anh đã nhìn thấy em chạy về phía anh ta ở trước cửa hàng tiện lợi... Em có biết không, em đã cười rất tươi.”
“Tối nay? Anh tới cửa hàng tiện lợi đón em à?”
“Anh định dành cho em một niềm vui bất ngờ...” Diệp Chính Thần cúi xuống, mỉm cười bình thản. “Không ngờ, có người còn mang lại cho em niềm vui bất ngờ lớn hơn. Anh là người hàng xóm rất biết điều, vì vậy đã không làm phiền hai người.”
Nếu anh biết rằng, khi tôi chạy về phía Ngô Dương nhưng trong lòng nghĩ đó là anh thì không biết anh sẽ như thế nào.
“Anh đã hỏi thăm rồi, Ngô Dương rất tốt, biểu hiện ngày thường cũng như phẩm chất đều rất tốt.” Diệp Chính Thần cười, vỗ vỗ đầu tôi. “Cô bé, nếu em thực sự thích một người nào đó thì nửa năm cũng không phải là ngắn, nửa năm đủ để anh ta yêu em thực sự và muốn được sống bên em suốt đời.”
Thực ra, tình yêu thực sự không cần đến nửa năm. Có một loại sô cô la, chỉ cần ăn một miếng thôi cũng đủ ngọt tận đáy lòng, có bài hát mà chỉ một câu cũng đủ nói lên tiếng lòng, có những người, chỉ vừa mới gặp đã biết rằng sẽ gắn bó suốt đời.
Chỉ tiếc rằng, có tình yêu vừa mới bắt đầu đã báo trước kết cục...