Diệp Chính Thần vòng tay ra phía sau, ôm lấy vai tôi.
Tôi không tránh mà nhẹ nhàng áp mặt lên vai anh. Không có một lời bày tỏ chính thức, cũng không có việc xác định quan hệ một cách trịnh trọng, chúng tôi đã tựa vào nhau một cách tự nhiên như thế. Tôi thích cảm giác ấy, một sự giao ước ngầm không lời nào diễn tả được…
“Sư huynh...”
“Sao?” Giọng của tôi rất nhỏ, có thể Diệp Chính Thần không nghe thấy, nên anh phải ghé sát tai vào môi tôi.
Tôi nói: “Em không cần anh phải hứa hẹn gì, bởi vì em biết anh không thể làm được điều đó, nhưng khi anh ở cùng với em thì nhất định không được có quan hệ mờ ám với những cô gái khác. Nếu anh không thích em, hoặc anh đã thích người khác thì anh cứ nói thẳng với em, chúng ta dễ dàng đến với nhau và cũng dễ dàng chia tay... Em ghét nhất là việc bị người khác lừa dối.”
Diệp Chính Thần nắm chặt bàn tay tôi, ánh mắt kiên định một cách khác thường: “Anh đối với em là thật lòng.”
“Em cũng rất thật lòng.” Tôi mỉm cười cúi đầu. “Em là người vốn rất nghiêm túc, làm việc gì cũng rất nghiêm túc.”
“Anh thì ngược lại, anh chỉ thật lòng với em thôi.” Biết rõ là Diệp Chính Thần đang nịnh, thế mà tôi vẫn thấy rất ngọt ngào.
“...”
Đôi môi Diệp Chính Thần áp lại gần rồi dịu dàng đặt lên môi tôi một nụ hôn. Tôi nhắm mắt, dựa vào lòng anh. Trong góc của chiếc xe buýt, nơi những người khác không chú ý, chúng tôi đã hôn nhau, nói chuyện, rồi lại hôn nhau và nói chuyện…
Tiếng cười, tiếng than, tiếng thở dồn dập... chốc chốc lại vang lên.
Chuyến xe hai tiếng đồng hồ sao mà ngắn ngủi đến thế.
Chúng tôi kể chuyện hồi bé, tôi kể cho Diệp Chính Thần nghe về tình yêu tuy cổ hủ nhưng rất ấm áp của cha mẹ tôi, hồi đó, chuyện tình cảm rất đơn giản nhưng cũng rất xúc động. Diệp Chính Thần chăm chú lắng nghe.
Tôi lại hỏi Diệp Chính Thần hồi còn nhỏ đã sống như thế nào. Diệp Chính Thần nghĩ một lúc lâu, sau đó mới nói với tôi, kể từ khi anh biết nhớ thì đã thấy cha mình rất bận, mỗi tuần chỉ về nhà hai, ba ngày, và tuyệt nhiên không để ý gì đến chuyện trong nhà. Mẹ anh sức khỏe không được tốt, vừa đi làm vừa phải lo việc nhà, hết chăm sóc con cái lại chăm sóc cho hai người già, rất vất vả.
Mẹ của Diệp Chính Thần là một người kiên cường, dù không khỏe cũng không bao giờ nói với bất cứ ai mà cứ cắn răng chịu đựng. Năm Diệp Chính Thần lên bảy tuổi, mẹ anh bị viêm ruột thừa. Nhìn thấy mẹ đầm đìa mồ hôi, môi tái nhợt không chút máu, Diệp Chính Thần sợ hãi vội gọi cho cha, cầm tay mẹ và nói mãi một câu: “Mẹ ơi, mẹ đừng chết, mẹ đừng chết...”
Rất nhanh sau đó, xe cứu thương chạy tới, hai người mặc áo blouse trắng khiêng cáng đưa mẹ anh tới bệnh viện. Kể từ hôm đó Diệp Chính Thần thấy yêu màu áo trắng đó và quyết tâm trở thành bác sĩ.
Tôi lặng lẽ nhìn người ngồi trước mặt, hình như anh không muốn nhắc lại quá khứ của mình, mỗi chuyện có liên quan đến bản thân, anh đều phải suy nghĩ một hồi rồi mới kể. Tôi không hiểu vì sao Diệp Chính Thần lại giấu kín mình như vậy, nhưng tôi tin chuyện gì cũng có lý do của nó.
Trước khi lên máy bay, Diệp Chính Thần ôm tôi như thể xung quanh không có ai, còn tôi thì không quen với cảnh thân mật trước đám đông, vội đẩy anh ra. Diệp Chính Thần không ép tôi nữa, khẽ nói: “Chờ anh quay trở lại, chúng mình sẽ tiếp tục chuyện hôm qua đang làm dở nhé...”
Người đàn ông này đúng là không thay đổi bản tính háo sắc.
Diệp Chính Thần đi rồi, căn phòng bỗng trở nên vô cùng trống vắng. Ngày ngày tôi bận bù đầu với việc lên lớp, làm bài tập, thảo luận với giáo sư và làm thêm nữa, vì thế chẳng còn thời gian để nhớ đến một người. Chỉ khi trở về nhà, nhìn lên hàng tên của căn phòng sát vách thì lòng mới dấy lên một nỗi buồn dịu ngọt, man mác như những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ.
Mười ngày sau, tôi vui mừng tính, còn năm ngày nữa, bốn ngày, ba ngày, hai ngày rồi một ngày...
Hai mươi ngày đã trôi qua, Diệp Chính Thần vẫn không quay trở lại, điện thoại của anh luôn trong trạng thái tắt máy, tôi bắt đầu thấy lo lắng. Thỉnh thoảng trong giấc mơ, tôi lại thấy Diệp Chính Thần gặp sự cố hay nhà anh xảy ra chuyện, anh không thể quay trở lại Nhật Bản. Nỗi lo lắng mỗi ngày một tăng, giống như đám cỏ mùa xuân nhanh chóng lan khắp mọi nơi. Tôi không giữ được bình tĩnh nữa, ngồi trên giảng đường mà đầu óc tôi để tận đâu đâu, khi làm thêm thì uể oải, cơm cũng chẳng thiết ăn, khi nào đói lắm thì mua tạm một vài thứ ăn vặt cho xong bữa.
Biết rõ điện thoại của Diệp Chính Thần không mở nhưng tôi cũng gọi thử mấy lần với hy vọng điều kỳ diệu sẽ xảy ra, nhưng điều đó không đến, và tôi đã gửi tin nhắn cho anh.
“Hôm nay em đã nấu món mỳ Ramen, rất ngon. Em đã nấu cả phần của anh... mặc dù vắng anh.”