“Máy tính của mình bị sập rồi, mình định mượn cậu máy tính, thấy phòng cậu vẫn còn sáng đèn, mình không làm phiền đến giấc ngủ của cậu đấy chứ?”
Trời ạ! Nửa đêm rồi còn mượn máy tính gì chứ!
“Không, mình vừa về đến nhà, cậu chờ một chút, để mình lấy cho cậu.”
Tôi không bảo Tần Tuyết vào nhà ngồi, không phải vì sợ, mà vì không muốn cô phải chứng kiến cảnh ấy. Tôi vội vào, tháo máy, khi quay ra thấy Tần Tuyết ngây ra nhìn đôi giày của đàn ông, bàn tay đưa ra đỡ lấy chiếc máy tính từ tay tôi trắng nhợt.
“Nồi cơm điện của mình bị hỏng, mình nhờ anh ấy sang sửa giúp.”
Tần Tuyết gật đầu, cố nở nụ cười: “Anh ta rất giỏi chữa hộ đồ cho người khác.”
Tần Tuyết quay người, do dự một chút, rồi quay lại hỏi tôi: “Mình có mấy câu muốn hỏi anh ta, được chứ?”
“Ừ!” Tôi quay vào phòng, Diệp Chính Thần đang nằm trên giường tôi mà không hề thấy xấu hổ, cơn giận chợt dâng lên, tôi đá mạnh vào bắp chân của Diệp Chính Thần rồi cố hạ thấp giọng, nói: “Ra ngay! Không có việc gì thì hãy ra mà ôn chuyện với người tình cũ, kẻo cô ấy lại tới chỗ em.”
Diệp Chính Thần cắn răng bóp bắp chân, nói rít qua kẽ răng: “Đồ con gái không biết phân biệt thế nào là đúng sai!”
“Nếu còn không ra, em lấy nồi cơm đập vào đầu cho bây giờ!”
Diệp Chính Thần mặc quần áo, vừa cài khuy, vừa đi ra cửa.
Tôi nghe thấy tiếng của Tần Tuyết, tuy rất khẽ: “Chắc hẳn tôi đã làm phiền hai người?”
“Tôi đã nói rất rõ với cô rồi, tôi không thích cô...”
“Vậy anh có thích cô ấy không?”
Diệp Chính Thần trả lời bằng giọng lạnh lùng: “Tôi thích ai thì có liên quan gì đến cô!”
“Anh thích cô ấy à?!” Tần Tuyết cười rất to, tiếng cười đầy vẻ chế nhạo. “Anh có biết thế nào là thích không? Chẳng qua anh cũng chỉ là chơi bời, chơi chán rồi thì bỏ!”
“Tần Tuyết, cô là người thông minh, đừng làm việc ngốc nghếch làm tổn thương người khác và tổn thương mình như vậy. Ok?!” Giọng của Diệp Chính Thần lạnh tới mức khiến người khác phải rùng mình. Đến một ngày, liệu anh có nói với tôi như vậy không?!
Tôi cầm lon bia Diệp Chính Thần mới uống được một nửa, đặt môi lên chỗ có dấu môi của anh, lạnh và đắng chát!
“Tôi không muốn làm tổn thương bất cứ người nào, chỉ là không muốn anh lại làm tổn hại tới Tiểu Băng”, Tần Tuyết nói to. “Diệp Chính Thần, nếu tôi nhớ không nhầm thì anh đã từng nói, trong năm năm ở Nhật, anh chưa rung động trước bất cứ cô gái nào, chẳng qua họ chỉ là trò chơi của anh trong chốc lát.”
Diệp Chính Thần không phủ định.
Tôi chỉ nghe thấy tiếng những cành anh đào xào xạc trước gió.
Tôi biết Tần Tuyết cố ý nói để tôi nghe thấy. Nhưng tôi không muốn nghe, vì tôi hiểu hết mọi chuyện, biết quy tắc chơi của các công tử. Đường đi là do tôi chọn, không cần người khác phải nhắc nhở.
Đêm đó, Diệp Chính Thần không quay lại. Tôi tắt đèn, thu dọn đồ dưới ánh trăng, rồi nằm ngủ một mình.
Tôi tỉnh giấc khi trời vẫn còn chưa sáng, Diệp Chính Thần tới chào tôi. Anh xoa đầu tôi rồi nói: “Đừng có nhớ anh đấy!”
“Chờ chút, để em tiễn anh ra sân bay.” Tôi sửa sang, thay quần áo với tốc độ nhanh nhất rồi cùng Diệp Chính Thần ra sân bay.
Chiếc xe buýt chạy như bay trên con đường cao tốc sát bờ biển. Trên xe có rất ít người. Diệp Chính Thần cố tránh sự chú ý của người khác, kéo tôi ngồi xuống hàng ghế sau cùng.
Trên xe, ngoài tiếng máy nổ và tiếng hướng dẫn hành khách trên ti vi, thỉnh thoảng mới có tiếng thì thầm trò chuyện. Tôi co người lại trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, thẫn thờ nhìn ra khung cảnh bên ngoài, có rất nhiều điều muốn nói nhưng rốt cuộc không nói ra được.
Hôm đó là một ngày ít gió, ánh nắng buổi sớm nhảy nhót trên mặt biển.
Thỉnh thoảng lại nhìn thấy một đôi tình nhân đi dạo trên bãi biển, những dấu chân của họ in hằn trên cát thành một vệt dài...
Diệp Chính Thần cầm tay trái tôi, tôi cúi nhìn, một chiếc đồng hồ sáng chói vòng quanh cổ tay tôi, cổ tay tôi lập tức nặng hơn rất nhiều, như thể tôi vừa đeo lên đó một chiếc còng.
Diệp Chính Thần nắm tay tôi, chiếc đồng hồ nam trên tay anh cùng một kiểu với chiếc đồng hồ trên tay tôi, ánh sáng từ những viên kim cương trên đó tỏa ra đến nhức mắt.
Tôi khẽ chau mày.
“Không thích à?” Thấy tôi chau mày, Diệp Chính Thần vội nói: “Tạm thời đeo nó, chờ khi anh về, anh sẽ chọn cho em cái mà em thích.”
“Em thích loại của Hải Âu, mặt màu trắng, kim màu trắng...” Tôi nói.
Diệp Chính Thần ngây người một lát rồi bật cười, nắm chặt bàn tay tôi: “Được rồi, khi về nước anh sẽ mua một đôi.”
Tôi gật đầu. Tôi nhớ hồi bé, cha tôi tặng mẹ tôi một chiếc đồng hồ như vậy và mẹ tôi đã giữ gìn nó như báu vật, không cho tôi sờ lên đó, nhưng tôi đã nhân lúc mẹ không chú ý, lấy ra đeo và cứ ngắm nghía mãi.