“Cây anh đào trước cửa sổ nở hoa rồi đấy, em đã bảo nó nhất định phải chờ, chờ đến khi anh quay trở lại để cùng ngắm với em.”
“Tế bào mà em cấy không chết mà sống rất khỏe, có lẽ nó cũng đang đợi anh.”
“Em đang nghe bài Yêu.”
“Anh có nhớ em không? Nói đi, đừng xấu hổ.”
“Hôm nay có một anh chàng đẹp trai rủ em đi Tokyo, nếu anh không quay lại, em sẽ đi với anh ta đấy.”
Tôi cứ hy vọng Diệp Chính Thần sẽ trả lời một mẩu tin nhắn của tôi, tôi không cần anh phải nói gì, chỉ cần biết anh vẫn khỏe và yên ổn mà thôi.
Nhưng anh vẫn không trả lời.
Đêm khuya, một mình tôi bước trên con đường trở về khu nhà, ngẩng lên nhìn thì thấy đã có mấy đóa anh đào. Ôi, đẹp quá! Tôi lại lấy điện thoại ra, nhắn cho Diệp Chính Thần: “Hoa anh đào nở rồi, đẹp lắm!”
Chờ một hồi lâu vẫn chẳng có hồi âm.
Tôi thở dài, bước qua hành lang trống vắng, đứng trước cửa, lấy chìa khóa định mở cửa, nhưng tay run, chìa khóa rơi xuống đất bởi vì đèn trong phòng bên cạnh đã bật sáng.
Tôi vui mừng nhặt chìa khóa lên rồi chạy sang, mở cánh cửa phòng Diệp Chính Thần. Cánh cửa ấy đang khóa chặt, tôi không chờ được nhấn chuông cửa, tiếng chuông cũng mang theo cả niềm vui.
Dường như tôi đã phải chờ cả thế kỷ để cánh cửa ấy mở ra, tôi nhìn thấy người mà bấy lâu tôi mong chờ xuất hiện ở khung cửa, tôi quên tất cả những rụt rè, e thẹn, chạy ào tới, vui mừng kêu lên: “Cuối cùng thì anh cũng đã quay trở lại rồi. Em cứ tưởng rằng anh sẽ không sang nữa cơ!”
Diệp Chính Thần đặt tay lên vai tôi, do dự một lát rồi buông ra, lặng lẽ quay trở vào phòng, ngồi xuống trước chiếc bàn.
“Anh về khi nào vậy?” Tôi vẫn đang đắm chìm trong niềm vui, hoàn toàn không chú ý tới vẻ lạnh nhạt của Diệp Chính Thần.
“Tối hôm qua.”
“Tối hôm qua?” Tôi cười, lắc đầu. “Anh đừng nói dối em. Anh về sao không sang tìm em?”
Tôi nhìn chiếc điện thoại đang đặt trên bàn của Diệp Chính Thần, máy đang để ở chế độ mở. Mấy phút trước tôi còn gửi tin nhắn cho anh, vì sao anh không trả lời?
Tôi đưa mắt nhìn xung quanh phòng Diệp Chính Thần, mọi thứ đã được sắp xếp gọn gàng, va li hành lý cũng được cất vào một chỗ không nhìn thấy.
“Anh không lừa em đâu.” Diệp Chính Thần trả lời, giọng nói không có chút ấm áp nào khiến tôi thấy hoang mang.
“Vậy sao anh không gọi điện cho em, cũng không đi tìm em?” Tôi hỏi vẻ thăm dò, chăm chăm chờ xem phản ứng của anh, linh cảm về điều chẳng lành bỗng xuất hiện.
Diệp Chính Thần bước tới bên cửa sổ quay ra ban công, đưa tay kéo rèm cửa.
“Chúng ta chia tay thôi.”
Tôi cảm thấy như bị ai đó tát một cái rất mạnh, đầu óc tối sầm, bất giác lùi về sau một bước. Hồi lâu sau, tôi mới định thần lại được.
Vẻ rực rỡ của những đóa anh đào chúm chím và dáng đứng thẳng như quân nhân của Diệp Chính Thần đâm vào trái tim tôi.
Tôi lờ mờ hiểu được rằng đã có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi vẫn không muốn tin. Tôi cười, mặc dù khó khăn lắm mới giữ được nụ cười trên môi: “Trò đùa ấy chẳng buồn cười chút nào.”
“Anh nói thật đấy. Chúng ta kết thúc ở đây thôi.”
Chỉ với một câu nói bình thản như vậy là chấm dứt tất cả. Đó chính là Diệp Chính Thần, không bao giờ cho bất cứ cô gái nào cơ hội tự dối mình và dối người.
Tôi muốn xông tới tát anh, mắng nhiếc anh, hoặc khóc lóc và hỏi anh vì sao, vì sao lại đối xử với tôi như vậy?!
Nhưng việc gì phải như vậy? Việc gì phải hỏi một câu mà đáp án đã quá rõ ràng.
“Cảm giác mới lạ qua rồi phải không?” Tôi bình tĩnh hỏi.
Diệp Chính Thần không nói gì.
“Có người yêu mới rồi chứ gì?”
Diệp Chính Thần im lặng một lúc lâu: “Anh không muốn làm tổn thương em.”
Lời nói ấy đầy ẩn ý, đừng hỏi nữa, đáp án chỉ khiến cho mình bị tổn thương thêm mà thôi. Tôi cố gắng kìm nén những giọt nước mắt sắp trào ra, cởi chiếc đồng hồ nặng trịch trên tay, đặt lên bàn của Diệp Chính Thần, nói bằng giọng nói có vẻ nhẹ nhõm nhưng run rẩy: “Không sao. Dù sao thì em cũng không phải là đã rất thích anh, chúng ta có thể làm bạn của nhau.”
Diệp Chính Thần quay người lại, nhìn chiếc đồng hồ sáng loáng trên bàn, tôi nhìn thấy những vằn đỏ và vẻ áy náy trong đôi mắt sâu thẳm của anh.
Tôi cố nở nụ cười đáng yêu nhất trước mặt Diệp Chính Thần: “Anh ăn cơm chưa? Để em nấu mỳ cho anh nhé!”
“Cô bé...” Giọng của Diệp Chính Thần khàn đặc.
“Xin lỗi!”
Tôi chạy ra khỏi phòng. Trở về phòng mình, tôi đóng cửa lại, nước mắt tuôn rơi, từng hàng, từng hàng...
Tôi ngồi xổm trước cửa, vùi mặt vào giữa hai đầu gối, cắn chặt môi, không để tiếng khóc bật ra.
Tôi sợ người ở cách vách kia sẽ nghe thấy...