Diệp Chính Thần lắc đầu, hai tay giữ chặt lấy cổ tay tôi, đưa về phía sau: “Chờ anh nấu chín em rồi biến thành của anh. Như vậy phần đời còn lại anh sẽ không lo gì việc không có cơm ăn, không có nước uống, không phải lo không có người ngủ cùng...”
“Anh vào nhà tù thì sẽ không phải lo ăn, không phải lo uống.”
Nhưng sự đe dọa của tôi không đủ sức mạnh, Diệp Chính Thần cũng chẳng thèm để ý đến những lời ấy: “Em yên tâm, từ trước tới nay anh không thích sử dụng biện pháp cưỡng ép, anh sẽ làm cho em cam tâm tự nguyện...”
Thấy đôi môi anh mỗi lúc một áp gần, tôi vội quay mặt đi để tránh, vì thế đôi môi anh áp lên sau tai tôi. Toàn thân tôi tê dại như bị điện giật.
“Anh rất muốn thử… mùi hương của em...” Đôi mắt rừng rực như lửa đốt của Diệp Chính Thần cho tôi biết rằng anh không nói đùa, anh sẽ làm thật.
Nhưng tôi vẫn chưa kịp suy nghĩ một cách kỹ càng, ít nhất cũng phải cho tôi năm phút để cân nhắc cái lợi, cái hại chứ. Nhưng người ấy thì hoàn toàn không muốn cho tôi thời gian để suy nghĩ, vì thế đôi môi anh lập tức lướt đến gáy rồi tới cổ tôi...
Tôi cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của anh, nhưng mọi cố gắng đều vô ích.
Thế mà bảo rằng “không thích cưỡng ép”, như thế nào thì mới gọi là cưỡng ép đây?!
Đôi môi của Diệp Chính Thần lướt đến bên môi tôi, ấm áp và mềm mại, mang theo cả mùi thơm phảng phất của cà phê và rượu. Tôi run lên, một cảm giác vui sướng và kích thích từ đôi môi truyền đến đại não.
“Đừng...”
Những lời còn lại trong câu nói dở dang của tôi không còn cơ hội phát ra, và cũng không muốn nói lại, vì hai đôi môi đã gắn chặt với nhau, còn linh hồn thì đã hòa thành một dòng nham thạch nóng bỏng, thể xác rơi xuống hồng trần vô tận không thể nào thoát khỏi.
Nụ hôn của Diệp Chính Thần vừa dịu dàng vừa mãnh liệt vì cảm giác chiếm hữu không thể cưỡng lại. Dần dần tôi cảm thấy người mềm nhũn, mọi ý định phản kháng biến đâu hết, dựa sát vào lòng anh vẻ cam chịu.
Cam chịu những khơi gợi mà anh mang tới cho tôi.
Rất đẹp, rất ngọt ngào, rất say lòng người.
Trước mắt tôi chỉ còn là cơn gió màu đen đang cuốn lên những lớp bụi màu hồng, những chùm hoa anh đào bát ngát và nước hồ màu xanh dào dạt...
Nụ hôn dài vô tận ấy không biết chứa đựng nỗi chờ mong trong bao lâu, của cả tôi và Diệp Chính Thần.
Tôi không phản kháng nữa, tôi chấp nhận, cho dù tình sử phong lưu của anh có thể viết thành một cuốn sách dày đến đâu, tôi cũng bằng lòng trở thành một trang trong đó, vì anh là Diệp Chính Thần, vì trái tim tôi sớm đã sa xuống rồi. Tôi không tính toán phải mất những gì, không tính toán đến hậu quả, chỉ cần mọi chuyện đẹp như trong suy nghĩ của tôi...
Cảm thấy vẻ thuần phục của tôi, Diệp Chính Thần buông tay, các ngón tay từ từ nâng cằm tôi lên để anh có thể hôn sâu hơn nữa, nhiều hơn nữa. Khi chiếc lưỡi của anh đẩy vào, tôi không muốn từ chối nữa, hé dần đôi môi để anh có thể thâm nhập dễ dàng hơn.
Đôi môi rồi lưỡi quấn chặt lấy nhau, thì ra đó là hôn, thì ra đó là tình yêu. Tôi nhắm mắt, hai tay đặt lên vai Diệp Chính Thần, ôm lấy cổ anh, đáp trả lại những nụ hôn của anh, và cũng đáp trả lại tình yêu một cách trọn vẹn.
Ngay sau đó, bàn tay của Diệp Chính Thần lần xuống cổ tôi, rồi đến ngực...
Hơi thở của tôi mỗi lúc một dồn dập, ngập tràn trong mùi hương của Diệp Chính Thần, toàn thân tê dại. Tôi bỗng ngửi thấy mùi thơm thanh nhã của hoa nhài trong chất giặt tẩy, lúc đó tôi mới nhận ra mình đã nằm trên chiếc giường mềm mại từ lúc nào.
Hơi hé mắt ra nhìn, tôi thấy ánh mắt sáng lên vẻ đắc ý của Diệp Chính Thần. Tất nhiên là anh đắc ý rồi, vì bất cứ cô gái nào trước mặt anh cũng chỉ như gói mỳ ăn liền, muốn ăn, anh chỉ mất năm phút.
Đúng lúc gay cấn nhất...
Tôi nói với Diệp Chính Thần: “Tần Tuyết.”
Diệp Chính Thần khẽ nhếch môi vẻ chế nhạo: “Hãy thay cách làm mất tập trung sự chú ý của anh bằng cái gì đó sáng tạo hơn đi.”
Tôi vùng vẫy, hất cằm về phía cửa sổ: “Thật đấy, em không lừa anh đâu, hình như cô ấy tới thật mà.”
Diệp Chính Thần bán tín bán nghi, quay đầu nhìn về phía cửa sổ đã không còn bóng dáng người nào đó, rồi quay lại, kéo chiếc áo đã cởi hết khuy của tôi. Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa phòng tôi vang lên. Tiếng chuông lảnh lót xé rách màn đêm yên tĩnh, ngọn lửa trong người tôi lập tức nguội lạnh, chân tay cũng lấy lại sức mạnh.
Tiếng chuông ấy vang lên thật đúng lúc.
Cảm thấy xấu hổ vì bị ai đó bắt gặp cảnh đang trên giường với người khác, tôi vội vùng dậy khỏi Diệp Chính Thần, chạy về phía cửa.
“Ai đấy?”
“Mình là Tần Tuyết...”
Tôi chỉnh lại quần áo, lau vội đôi môi vừa đỏ vừa ướt, mở cửa cùng với một nụ cười: “Có việc gì à?”