Đó là một nỗi xúc động từ trước tới nay chưa từng có, vì tôi đã cảm nhận được tình yêu của Diệp Chính Thần, tuy không nói ra nhưng vô cùng sâu sắc.
Tôi định rụt tay về, lập tức Diệp Chính Thần tỉnh giấc, càng nắm tay tôi chặt hơn. Không rút được tay về, tôi đang định ngồi dậy thì Diệp Chính Thần lại đưa chân ra, đặt lên người tôi.
“Còn đau nữa không?” Giọng của Diệp Chính Thần vô cùng dịu dàng.
Cảm thấy nửa người phía dưới đau âm ỉ, lại nhớ tới trận mưa gió đêm qua, gò má tôi bỗng nhiên nóng bừng.
“Lần sau sẽ không đau nữa đâu.”
“…”
Diệp Chính Thần đưa một tay ra ôm lấy vai tôi, sau đó kéo tôi vào lòng, để mặt tôi áp vào vai anh: “Anh sai rồi, cho dù xảy ra chuyện gì thì anh cũng không được nói chia tay. Mà cho dù là chia tay thì cũng phải để em nói trước... Từ lần sau anh sẽ không như thế nữa.”
Tôi liếc nhìn nhanh chiếc đồng hồ ở cổ tay, chắc hẳn là đêm qua Diệp Chính Thần đã đeo cho tôi nhân lúc tôi ngủ say, liệu như thế có phải là Diệp Chính Thần muốn quay trở lại với tôi không?
“Mọi chuyện đã qua rồi.” Tôi thở dài. “Bây giờ mới nói thì đã quá muộn.”
“Em có thể tha thứ cho anh được không?”
“Không thể.” Anh nói chia tay là chia tay, quay trở lại là quay trở lại, vậy, sĩ diện của tôi ở đâu?! Có điều, sĩ diện dù có quan trọng hơn nữa thì cũng không bằng hạnh phúc của chính mình, vì vậy tôi do dự một lát rồi nói: “Trừ phi... anh giải thích rõ ràng với em, em sẽ xem có lý do để tha thứ cho anh hay không.”
“Có một số điều thực sự là anh không thể nói được.” Diệp Chính Thần tỏ điệu bộ khó khăn, suy nghĩ hồi lâu mới nói tiếp: “Anh chỉ có thể nói với em, thời gian ở Nhật Bản anh không có tự do... mọi việc anh làm đều chịu sự sắp đặt của người khác.”
“Ai cơ? Cha anh à?”
“Có thể nói là như vậy.”
“Anh nhất định phải nghe theo ông ấy sao?”
“Nhất định phải như thế.” Giọng của Diệp Chính Thần rất dứt khoát, điều đó không có gì phải nghi ngờ.
“Vì sao?”
Diệp Chính Thần thở dài, nói: “Để sau này anh sẽ nói cho em biết.”
Diệp Chính Thần vẫn không nói cho tôi biết nguyên nhân, nhiều năm sau tôi vẫn không thể nào nghĩ ra, không biết mối đe dọa nào lại có thể cướp đi sự tự do của một người đàn ông như vậy, lại có thể khiến cho Diệp Chính Thần phải chịu sự sắp đặt đó.
Tôi lại hỏi: “Ông ấy bảo anh chia tay với em à?”
“Em có thể hiểu như vậy.” Câu trả lời của Diệp Chính Thần rất mơ hồ.
“Thế mà anh vẫn muốn ở bên em?”
Diệp Chính Thần cười, sau đó nói bằng giọng khinh thường: “Cùng lắm thì là xẻ thân cắt thịt! Dưới khóm mẫu đơn đành bỏ mạng, Chết rồi làm quỷ vẫn phong lưu!”
“Anh đúng là, sống mà cũng là... quỷ... háo sắc...”
Diệp Chính Thần hôn tôi, dùng nụ hôn thắm thiết nhất tấn công vào thành trì chống chọi cuối cùng của tôi, từng chút từng chút một, nụ hôn ấy lướt khắp người tôi: “Nếu biết khi cởi quần áo em hút hồn thế này thì chắc chắn anh đã không đợi đến ngày hôm nay.”
“Nếu biết sớm khi cởi bỏ quần áo anh như thú dữ thế này thì em nhất định sẽ không để cho anh có cơ hội tấn công.”
Diệp Chính Thần nhướn mày, vẻ mặt vô cùng đắc ý: “Bây giờ em mới biết thì quá muộn rồi...”
Đang lúc nồng nhiệt, tôi bỗng nhớ ra hôm nay là thứ Hai, tôi có giờ bệnh lý phải lên lớp. Ông thầy đáng ghét dạy môn này thường cầm danh sách để kiểm tra, tôi chết là cái chắc!
Tôi vội vàng ngồi dậy, quấn chăn định đi lấy quần áo mặc thì một cánh tay vươn ra, ôm chặt lấy thắt lưng tôi, kéo tôi quay trở lại giường, rồi dùng chăn quấn lấy tôi.
“Hôm nay em có giờ học.”
“Ừ...” Bàn tay ôm tôi của Diệp Chính Thần hơi lỏng.
“Môn này rất khó qua”, tôi nói.
“Ừ, anh biết.” Diệp Chính Thần cúi đầu, hôn lên vành tai tôi.
“Nếu em bỏ học, phó giáo sư sẽ mắng em chết.”
Diệp Chính Thần động đậy, tôi tưởng rằng cuối cùng anh cũng hiểu ra, ai ngờ anh lập tức đè tôi xuống giường, cười và nhìn tôi: “Hay là em mời anh dạy bù cho em đi, anh đảm bảo em sẽ qua.”
“Thật chứ?!” Sao tôi lại không nghĩ ra chuyện này nhỉ?
“Hãy nộp học phí trước đi đã. Anh lấy giá rẻ thôi, một lần... một tiết học...” Nói rồi, Diệp Chính Thần đưa tay lên ngực tôi, giọng nói của anh lộ rõ ý đồ muốn tôi phải trả giá bằng da thịt ngay lập tức.
Tôi gạt bàn tay đầy tà ý của Diệp Chính Thần ra.
“Nếu chẳng may không qua thì sao?” Như thế chẳng phải tôi sẽ lỗ to là gì!
“Anh sẽ lại dạy bù cho em... một tiết, hai lần.” “Anh đừng có mà chơi gian thế...”
Những lời sau của tôi đã bị nuốt chửng và bị nhấn chìm bởi sự chiếm hữu dứt khoát của Diệp Chính Thần, tôi lại rơi vào trong giấc mộng cùng vô vàn nụ hôn và tiếng thở dốc, vô vàn những tiếng rên, vô vàn những lần lên đến đỉnh mây rồi lại rơi xuống vạn trượng hồng trần...