Cuối cùng, chú út ngập ngừng nói với cô, đừng đi học nữa, học đại học tốn rất nhiều tiền, học xong bốn năm cũng chưa chắc đã kiếm được việc làm tốt, biết bao sinh viên tốt nghiệp rồi thất nghiệp. So với việc lãng phí số tiền bốn năm đi học đó, chi bằng bây giờ đi tìm một công việc để làm. Con gái con đứa, học nhiều cũng chẳng có tác dụng gì, rồi sau này cũng phải kết hôn, sinh con, quán xuyến việc nhà.
Dĩ nhiên là cô không đồng ý. Dù tấm bằng đại học có mất giá đến đâu, chung quy nó vẫn là một nấc thang triển vọng. Nếu như không có nấc thang ấy, tiền đồ của cô trong xã hội này chỉ càng thêm mờ mịt. Cô khổ sở cầu xin các chú giúp đỡ thêm bốn năm nữa, tiền học phí coi như cô vay họ, sau này nhất định sẽ trả lại, nhưng hai người thím nhất định không đồng ý, đặc biệt là thím cả. “Bạch Lộ à, cháu đã tròn mười tám tuổi, đã là người lớn rồi. Dù có là bố mẹ đẻ đi nữa, nuôi cháu lớn đến ngần này coi như đã hoàn thành trách nhiệm. Nếu vẫn muốn học tiếp thì cháu hãy tự mình lo liệu.”
Một cô gái mới mười tám tuổi như cô biết xoay xở đâu ra khoản học phí này? Nhưng không cam lòng ngồi chờ chết, cô cắn răng thu xếp hành lý sơ sài của mình, mang theo giấy báo trúng tuyển đến Bắc Kinh. Ra khỏi nhà ga, trước tiên cô tìm đến trường đại học nơi mình đã trúng tuyển, dạo một vòng quanh ngôi trường cổ kính, càng hạ quyết tâm phải học thành tài. Ra khỏi trường, cô gọi cho Thiệu Dung. Thiệu Dung là con gái người hàng xóm cạnh nhà chú cả, lớn hơn cô ba tuổi. Năm cô lên cấp ba, Thiệu Dung vừa tốt nghiệp phổ thông đã một mình đến Bắc Kinh lập nghiệp. Ở Bắc Kinh, cô ấy là người quen duy nhất của cô. Là Thiệu Dung đã cho cô ở lại, đồng ý giúp cô nghĩ cách kiếm tiền. Sau một thời gian cố gắng, cuối cùng cô cũng được bước vào cánh cửa trường đại học.
Hai năm đầu, Bạch Lộ bận rộn làm thêm kiếm tiền, hầu như không tham gia bất cứ hoạt động nào của trường. Đến năm thứ ba, áp lực kinh tế đã giảm bớt, cô mới bắt đầu có thời gian tham gia vài câu lạc bộ, bù đắp cho sự chậm trễ của mình.
Khi tới tham gia câu lạc bộ leo núi, cô đã quen Dương Quang, anh rất nhiệt tình giúp cô đăng ký. Sau này, anh nói với cô, lúc đó anh đã trúng phải tiếng sét ái tình. Cô không hiểu mình có điểm nào hấp dẫn, anh cũng không nói được, chỉ nhấn mạnh một điều: “Dù sao thì từ lần đầu tiên gặp em, anh đã tự nhủ với lòng mình, cô gái này chính là người mà anh đang tìm.”
Bạch Lộ không thuộc hàng những cô gái xinh đẹp, nhưng ở cô có nét thanh tú, dịu dàng như ngọc, mắt liễu mày ngài, má lúm đồng tiền, môi hồng chúm chím, một vẻ đẹp đặc trưng của thiếu nữ Giang Nam. Mái tóc thẳng dài không uốn nhuộm, đen nhánh, mềm mại như dòng suối chảy xuống hai vai càng khiến khuôn mặt trái xoan của cô trong sáng tựa mảnh trăng non. Cô gái như vậy thật chẳng khác nào một ly trà xanh với hương vị nhẹ nhàng khiến người ta thoải mái.
Dương Quang đã mê đắm cô gái trà xanh này ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh là mẫu người điển hình của phái ưa hành động, hễ thích là tức tốc theo đuổi. Lần đầu tiên Bạch Lộ tham gia hoạt động của câu lạc bộ là leo núi Bách Hoa, anh từ đầu đến cuối giống như vệ sĩ đi sát theo cô. Đến một nơi địa hình hơi dốc, anh leo lên trước rồi quỳ xuống, đưa tay về phía cô, gương mặt cười rạng rỡ như ánh mặt trời đầu tiên sau trận tuyết. Nụ cười rạng rỡ đó, bàn tay ấm ấp đó khiến trái tim cô thoáng xao động.
Nhưng xao động cũng chỉ là xao động, đối với tình cảm không chút che giấu của Dương Quang, ban đầu Bạch Lộ lại tỏ ra trốn tránh. Ở trường, Dương Quang là một nam sinh đẹp trai khá được hoan nghênh, có không ít cô gái thầm yêu trộm nhớ anh. Cô cảm thấy mình giống như một hạt sương nhỏ bé, chẳng thể sánh được với người con trai đẹp đẽ lại nhiệt tình như Dương Quang. Anh nên qua lại với những cô gái đẹp như mây, sáng như sao thì hơn.
Nhưng sự theo đuổi của Dương Quang cứ bền bỉ và dai dẳng. Trong trường, cứ nơi nào cô xuất hiện, nơi đó có bóng dáng anh. Khi tham gia hoạt động của câu lạc bộ, anh càng dính với cô như hình với bóng, một bờ vai rắn rỏi là chỗ dựa vững chắc nhất của cô khi trèo đèo lội suối. Điều khiến cô rung động nhất là ngày cô tròn hai mươi mốt tuổi, anh âm thầm tổ chức tiệc sinh nhật cho cô tại quán trà gần trường, mời cả lớp cô tới dự. Khi bị mấy người bạn cùng phòng hoan hỉ lôi đến quán trà, cảnh tượng trước mắt khiến cô kinh ngạc đến ngây người.
Từ khi ông bà nội qua đời, chẳng còn ai tổ chức sinh nhật cho cô. Ở nhà hai người chú, ngày này luôn bị họ lãng quên, đôi khi nhớ đến thì cũng chỉ cho cô bát mì trường thọ với hai quả trứng gà. Buổi tiệc sinh nhật lớn thế này thực sự khiến cô bất ngờ và cảm động. Rất nhiều lời chúc, rất nhiều quà tặng, bánh sinh nhật năm tầng do Dương Quang đích thân đi đặt, anh còn tặng cô một món quà bí ẩn, to cỡ chiếc laptop, được gói rất đẹp mắt, bảo cô về đến phòng mới được mở ra.