Từng lọn tóc mềm mại, từng làn hương phảng phất, tất cả tạo nên một sự quyến rũ khó mà phát hiện, khiến trong lòng Chương Minh Viễn có chút xao động. Anh ta cố gắng điều chỉnh nhịp thở để lấy lại tinh thần, nói: “Dầu gội gì mà thơm vậy? Mua giúp tôi một chai.”
Cô chỉ cảm thấy nực cười. “Đàn ông mà cũng dùng dầu gội thơm như vậy sao?”
Anh ta cãi lại: “Tôi không gội, tôi để ở nhà cho thơm không được sao?”
Mua một chai dầu gội đầu để cho thơm phòng, thật là kỳ quặc! Bạch Lộ chẳng buồn tranh cãi với anh ta, vừa lúc đó có tin nhắn tới, cô mượn cớ không thèm tiếp lời anh ta nữa, lấy di động ra đọc tin. Là Dương Quang gửi lời chúc ngủ ngon. Cô nhoẻn miệng cười, nhắn tin trả lời anh.
Chương Minh Viễn đứng bên hỏi vu vơ: “Tin nhắn của bạn trai à?”
Cô “ừ” một tiếng, không buồn nói chuyện với anh ta, anh ta cũng biết ý không nói nữa. Thang máy chìm trong im lặng, chỉ còn tiếng bấm phím điện thoại khe khẽ của cô.
Nhắn tin xong thì thang máy cũng đến tầng của văn phòng công ty. Bạch Lộ lấy chìa khóa mở cửa văn phòng của cố vấn, Chương Minh Viễn mở máy tính, copy tài liệu anh ta cần, chưa đến mười phút đã hoàn tất.
Cứ nghĩ đêm hôm khuya khoắt, vì chút việc của anh ta mà phải bắt taxi đến, làm mất cả giấc ngủ của mình, thâm tâm Bạch Lộ không khỏi oán thán. Mặc dù không nói được thành lời nhưng cô cũng thử thương lượng với anh ta: “Cố vấn Chương, hay là tôi trả lại chìa khóa văn phòng cho anh? Anh giữ thì tiện hơn.”
Anh ta nhìn cô vẻ hờ hững, nói lấp lửng: “Cô thấy phiền toái rồi phải không?”
Đúng là cô thấy phiền, chỉ là không dám nói thẳng nên lại nhấn mạnh: “Tôi cảm thấy anh cầm chìa khóa thì tiện hơn, nếu sau này có gặp phải trường hợp như hôm nay, anh cũng không phải ngồi chờ tôi tới.”
Gương mặt anh ta lại hiện lên nụ cười đáng ghét. “Nghe có vẻ như cô đang nghĩ cho tôi!”
Bạch Lộ sợ nhất là nhìn thấy vẻ mặt này của anh ta, cứ mỗi lần anh ta nhìn cô cười như vậy, ánh mắt đen sâu thẳm như đại dương trong đêm tối, còn cô như một con thuyền nhỏ sợ va phải đá ngầm. Tự nhiên, cô không nói gì thêm về chiếc chìa khóa nữa.
Chương 2:
Chủ nhật, Bạch Lộ dậy rất sớm. Đánh răng rửa mặt xong, cô thay một bộ đồ thể thao chờ Dương
Quang đến đón. Mặc dù đã tốt nghiệp nhưng vài người bạn thân trong câu lạc bộ leo núi trước kia cứ có thời gian là lại hẹn hò, tụ tập đi leo núi, có lúc còn nấu ăn hay cắm trại ngoài trời. Hoạt động lần này đã được lên kế hoạch từ lâu, để tránh bị làm phiền, cô còn cố tình tắt điện thoại, không muốn giữa chừng bị người ta gọi làm thêm giờ.
Đúng tám giờ, Dương Quang đã có mặt cùng chiếc Jetta. Chiếc xe này là quà cha mẹ tặng khi anh vừa tốt nghiệp. Thượng Vân nghĩ rằng con trai chuẩn bị đi làm, có xe tiện hơn và cũng có thể diện hơn. Thường thì ghế phụ bên cạnh anh luôn là của Bạch Lộ, nhưng hôm nay, ngồi trên ghế đó lại là Ninh Manh.
Bạch Lộ sững sờ còn Ninh Manh thì cười thản nhiên như chẳng có chuyện gì. “Chào buổi sáng, chị Bạch Lộ!”
Dương Quang nói tối qua Ninh Manh ở nhà anh dùng bữa, nghe nói hôm sau mọi người đi leo núi cũng hí hửng đòi tham gia. Dù sao leo núi cũng là hoạt động tập thể nên anh dẫn cô ta đi theo. Bạch Lộ cũng chẳng thể nói gì, dù trong lòng có chút khó chịu.
Khó chịu hơn là, vì Dương Quang đưa Ninh Manh tới nên cô ta nghiễm nhiên ngồi ở ghế phụ, Bạch Lộ chỉ có thể ngồi ghế sau.
Ninh Manh và Dương Quang ngồi trước cứ nói nói cười cười. Cô ta mặc bộ đồ thể thao màu vàng nhạt, miệng liến thoắng như con chim hoàng oanh đang ríu rít đầu cành. Cô ta toàn nói về chuyện hai người họ hồi nhỏ khiến Bạch Lộ ngồi sau chẳng nói được câu nào. Nếu không phải Dương Quang thi thoảng quay đầu lại nói chyện với cô, cô cảm thấy mình quả thực chẳng khác nào một kẻ tàng hình.
Đến nơi tập kết và bắt đầu leo núi, tình hình cũng chẳng cải thiện chút nào. Ninh Manh vẫn bám lấy Dương Quang như hình với bóng, chỗ nào hơi khó đi một chút lại bắt Dương Quang phải đỡ. Thế vẫn chưa đủ, cô ta còn không cẩn thận mà bị trẹo chân khiến Dương Quang phải cõng xuống núi. Dù dáng vóc mảnh mai, nặng chưa đến bốn mươi lăm cân nhưng Dương Quang cõng được cô ta xuống chân núi thì cũng mệt bở hơi tai.
Bạch Lộ xót xa, định lau mồ hôi cho anh nhưng lại bị Ninh Manh giành trước. Cô ta nằm bò trên lưng anh nên chiếm ưu thế về cự ly, đưa tay ra là có thể lau hết những giọt mồ hôi trên trán anh, lại còn kể chuyện trước kia: “Dương Quang, anh có nhớ hồi nhỏ anh đưa em đi chơi, cuối cùng em mệt mà ngủ mất, anh cũng cõng em về nhà như thế này không?”
Dương Quang thở hổn hển. “Nhớ, lần đó em cũng khiến anh mệt đứt hơi, giờ lại khiến anh mệt đến chết. Con bé này thật là phiền phức, lần sau không dẫn em đi chơi cùng nữa.”