Giọng Chương Minh Viễn lộ rõ vẻ chán ngán: “Thật ra tai nạn này không phải tại tôi, là người ta vượt đèn đỏ mới bị đâm đấy chứ! Ông già chưa rõ trắng đen đã nổi giận rồi, nói thế nào cũng chẳng chịu nghe.”
“Ai bảo cậu có “tiền án” chứ! Vụ đâm xe lần trước phải nằm viện đến nửa năm, xém chút nữa thì không cứu nổi, giờ cậu còn dám phóng nhanh vượt ẩu. Tôi mà là ông già nhà cậu, chắc cũng phải gầm lên như sấm.”
“Âu Vũ Trì, nếu cậu đến để giáo huấn tôi thì giờ cậu có thể đi rồi đấy. Tôi nghe cậu lải nhải mà ngán đến chết đây!”
Âu Vũ Trì bị Chương Minh Viễn đuổi đi, Bạch Lộ cũng tiện thể xin phép cáo từ. Cô chỉ có nghĩa vụ đại diện công ty đến để thăm hỏi, nghĩa vụ hoàn thành, tất nhiên cô cũng không muốn ở lại thêm. Chương Minh Viễn như nhìn thấu được suy nghĩ của cô, hơi mỉm cười liếc cô một cái, chẳng nói câu nào liền khoát tay ra hiệu bảo cô đi.
Sau khi xuống lầu, mặc dù Bạch Lộ nói đi nói lại rằng tự bắt xe về cũng rất tiện, Âu Vũ Trì vẫn rất ga lăng một mực đòi tiễn, chở cô đến thẳng công ty.
Sau khi về công ty, Vương Hải Đằng không có ở đó, Bạch Lộ đem chuyện đến nhà Chương Minh Viễn thăm hỏi tường tận báo lại với Hoắc Mai. Chị ta nghe mà đôi mày hơi nhíu lại. “Bạch Lộ, lúc ấy em không nên về nhanh như vậy. Cố vấn Chương bị thương, lại ở có một mình, đi lại rất bất tiện. Về tình về lý em đều nên ở lại một lúc, hỏi xem anh ta có cần giúp gì không. Cắm xong lọ hoa rồi về sao được, lần thăm nom này rõ ràng chẳng thể hiện chút thành ý nào, chỉ là đến cho có mặt. Em đừng quên, em đại diện cho cả công ty, biểu hiện của em sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến cách nhìn của cố vấn Chương với công ty.”
Bạch Lộ im lặng, cô rõ ràng là đến cho có mặt nên chỉ muốn rời khỏi đó thật nhanh. Hơn nữa, cô cũng không thể thừa nhận rằng, nếu người cô đi thăm không phải Chương Minh Viễn mà là một vị lãnh đạo nào đó của công ty, hoặc chỉ là một đồng nghiệp, thì trong hoàn cảnh vừa rồi, cô cũng sẽ không rời đi sớm như vậy. Dù sao người ta cũng bị thương, đi lại khó khăn, ít nhiều cũng phải hỏi thăm xem có cần giúp chuẩn bị đồ ăn hay thức uống gì không.
“Xin lỗi, chị Hoắc!”
“Đừng xin lỗi chị! Em đã không làm tốt việc này thì hãy chuộc lỗi bằng hành động. Giờ đã sắp đến giờ ăn trưa, em gọi điện cho cố vấn Chương, hỏi xem anh ấy muốn ăn gì, lập tức đi mua mang đến cho anh ấy. Bắt taxi đi, tiền xe công ty sẽ thanh toán.”
Bạch Lộ ngoan ngoãn vâng lệnh. Khi bắt máy, Chương Minh Viễn chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên, giọng thều thào: “Tôi cũng chẳng thèm ăn món gì cả, hay cô mua ít củ cải muối và dưa chuột muối tới ăn với cháo đi!”
Xách hai hộp dưa muối và một hũ cháo trắng, Bạch Lộ lại một lần nữa quay về nơi mình vừa rời khỏi. Nhấn chuông. Chương Minh Viễn vẫn khập khiễng lết ra mở cửa. Lần này cô muốn thể hiện sự quan tâm: “Cố vấn Chương, chân anh vẫn ổn chứ?”
Anh ta nói vẻ bất cần: “Bị kẹt lúc đâm xe, bắp chân hơi bị sưng, không đáng ngại.”
Bạch Lộ thay dép, đi thẳng vào phòng bếp thiết kế theo kiểu mở, Chương Minh Viễn cũng lết cái chân đau tới, ngồi vào bàn ăn, vỗ vỗ bụng, nói: “Giờ cái dạ dày của tôi mới là vấn đề lớn, nó rất đói, cứ réo lên đòi ăn đây này!”
Như một sự phối hợp ăn ý, cái bụng của anh ta cũng kêu lên ùng ục. Cô ngẩn người, phì cười. “Không đến nỗi đói như vậy chứ, sáng nay anh không ăn gì sao?”
Anh ta không trả lời mà nhướng mày nhìn cô. “Ấy, hôm nay mới phát hiện cô cười có hai lúm đồng tiền. Sao trước đây tôi chưa bao giờ thấy nhỉ? Tôi biết rồi, hẳn trước đây cô toàn cười ngoài mặt mà trong chẳng cười, cho nên lúm đồng tiền mới không hiện lên.”
Bạch Lộ lập tức thu lại nụ cười, nhìn ngó xung quanh rồi hỏi: “Bát đũa anh để đâu?”
Anh ta cũng nhìn ngó một hồi, trả lời với vẻ không chắc chắn: “Cô thử tìm trong tủ bếp xem, tôi nhớ mang máng có một bộ thì phải.”
Quả nhiên trong tủ bếp có một bộ đồ ăn bằng sứ tinh xảo, vẫn còn nằm nguyên trong hộp quà chưa được mở ra. Rõ ràng Chương Minh Viễn chưa bao giờ dùng bữa ở căn hộ này.
Bạch Lộ được sự đồng ý của anh ta mới mở hộp, lấy ra vài cái bát, đĩa, dùng nước ấm rửa qua một lượt rồi cho cháo và dưa muối vào. Đang lúc bận bịu thì di động đổ chuông, là điện thoại của Dương Quang, cô lập tức lau tay, nghe máy.
“Bạch Lộ, em ăn chưa? Chưa ăn thì xuống ăn cùng anh. Anh vừa làm xong vài việc ở gần đây, giờ đang ở ngay tầng dưới công ty em.”
Cô cắn môi, ảo não. “Nhưng em không ở công ty, em đang có chút việc bên ngoài.”
“Em phải ra ngoài làm gì vậy?”
“À… Chị Hoắc bảo em đưa đồ đến cho cố vấn Chương.” “Đưa xong đồ rồi em cũng phải ăn chứ! Em đang ở đâu, anh lái xe đến đón?”