“Anh dám? Anh không dẫn đi, em sẽ khóc. Anh sợ nhất em khóc, đúng không?”
Ninh Manh miệng nói khóc mà giọng như cười. Giọng nói của cô ta ngọt ngào, êm ái giống như cây kem đang tan chảy. Nếu Bạch Lộ là một người đàn ông, hẳn cũng sẽ vui vẻ mà nghe lời nũng nịu ngọt ngào của cô gái nhỏ mười chín tuổi. Tiếc là cô không phải, hơn nữa, đối tượng cô ta nhõng nhẽo lại là bạn trai cô, khỏi nói cũng biết trong lòng cô vô cùng khó chịu.
Dương Quang lái xe đưa Ninh Manh về, Bạch Lộ ngồi lại lên ghế trước, sắc mặt cô như đang ủ một tầng sương mỏng. Anh nhận ra bèn dừng xe bên đường, ôm lấy bờ vai cô dỗ dành: “Sao em lại không vui? Chuyện hồi nãy em đừng suy nghĩ nhiều, em biết anh luôn coi Ninh Manh như em ruột của mình mà.”
Bạch Lộ thở dài. “Dương Quang, có bao giờ anh nghĩ, anh một lòng coi Ninh Manh như em gái, nhưng con bé chắc gì đã xem anh là anh trai.”
Dương Quang suy nghĩ một hồi, vẻ mặt có chút không chắc chắn. “Anh và Ninh Manh từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, lúc nào chẳng thân mật như thế. Nó lúc nào cũng nũng nịu anh, anh chưa bao giờ thấy có gì không ổn cả. Nhưng nếu em không thích như vậy, lần sau anh sẽ để ý hơn, giữ khoảng cách với nó. Được rồi, đừng không vui như vậy nữa, cười một cái xem nào, bạn gái của anh đẹp nhất khi cười đấy.”
Bạch Lộ chẳng thể giận anh thêm được nữa, nhoẻn miệng cười thật tươi, hai lúm đồng tiền nhỏ nhắn nơi khóe môi như hai nụ hoa nhài khi ẩn khi hiện. Nó khiến nụ cười của cô vô cùng long lanh, rạng rỡ, ngọt ngào như đường mật, đẹp như mùa xuân tháng Tư lúc đó. Dương Quang bất giác đưa tay, dùng lực ôm gọn cô vào lòng rồi cúi xuống, hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Nụ hôn mang theo từng làn hơi nồng ấm, từ môi đến má, rồi từ chiếc cằm xinh sáng bóng như sứ đến cái gáy với những đường cong tuyệt mỹ như thiên nga, di chuyển dần xuống dưới cổ. Khi anh vẫn muốn tiếp tục thăm dò xuống sâu hơn, cô bất an xoay người né tránh, thái độ e thẹn pha chút hoảng sợ. “Đừng… đừng như vậy!”
Dù hai người đã yêu nhau hơn hai năm nhưng quan hệ của họ cũng chỉ thân mật đến mức này, chưa bao giờ vượt quá giới hạn. Không phải là Dương Quang không muốn mà vì Bạch Lộ hết sức bảo thủ, cứ mỗi lần anh như vậy cô lại đỏ mặt từ chối: “Thôi, đừng như vậy!”
Tuy mất hứng nhưng Dương Quang cũng rất vui mừng. Dù thế nào đi nữa, trong thời đại mối quan hệ nam nữ thoáng như thế này, khi mà những thứ kiểu như tình một đêm đang lan tràn và dần trở thành chuyện hết sức bình thường, một cô gái còn giữ được sự trong trắng, thuần khiết như ngọc là điều đáng trân trọng. Anh cũng không muốn tìm một người dễ dãi làm bạn gái, cho nên sự từ chối của Bạch Lộ càng khiến anh cảm thấy tôn trọng cô.
“Được, anh nhịn, chúng ta sẽ giữ nó cho đêm động phòng hoa chúc, để đêm tân hôn được đúng với ý nghĩa của nó.”
Sáng thứ Hai đi làm, Bạch Lộ vừa tới công ty đã bị Hoắc Mai gọi, bảo cô không phải làm việc sáng nay, lát nữa cùng Tổng giám đốc Vương đại diện cho công ty tới bệnh viện thăm Chương Minh Viễn.
Cô ngẩn người: “Cố vấn Chương sao vậy?”
“Tối qua anh ta bị tai nạn giao thông, đâm phải một chiếc ô tô vượt đèn đỏ, may mà có túi khí bảo vệ nên vết thương cũng không nghiêm trọng lắm.”
Nửa tiếng sau, khi Bạch Lộ và Vương Hải Đằng có mặt tại bệnh viện thì đã chẳng còn ai ở đó. Phòng bệnh trống không, vài cô y tá đang thu dọn hoa tươi và hoa quả chất đầy phòng. Họ nói vì bệnh nhân chỉ bị thương nhẹ nên sau một đêm nằm viện đã kiên quyết đòi ra viện.
Cùng cảnh ngộ với họ còn có một người trẻ tuổi, áo quần bảnh bao, anh ta chỉ đến sau họ chưa đầy ba phút. Vừa vào đã thấy cảnh trống huơ trống hoác, anh ta lập tức lắc đầu cười. “Cái cậu này, chạy nhanh thật đấy!”
Vương Hải Đằng nghe thấy, quay đầu lại, tươi cười rạng rỡ bước đến chào hỏi: “Âu thiếu gia, anh cũng đến thăm Chương công tử à?”
Bạn bè Chương Minh Viễn hầu hết đều không giàu thì cũng thuộc hạng sang, vị thiếu gia họ Âu này hẳn cũng có chút lai lịch. Anh ta đang lấy di động ra chuẩn bị gọi, nhìn Vương Hải Đằng với thái độ dửng dưng. “Ông là…”
Vương Hải Đằng tự giới thiệu, Âu thiếu gia nghe cũng có chút ấn tượng. “Thì ra là Tổng giám đốc Vương, đã nghe Chương Minh Viễn nhắc qua. Xin chào!”
Sau đó, ánh mắt anh ta chuyển sang nhìn Bạch Lộ đang ôm bó hoa đứng cạnh đó. Lần này thì không còn dửng dưng như trước, một vẻ chăm chú nhưng kín đáo ẩn sâu trong đôi mắt anh ta. “Vậy vị này là…”
“Đây là cô Bạch Lộ, thư ký của công ty chúng tôi. Cô ấy cũng là trợ lý của cố vấn Chương nên tôi đưa cô ấy cùng đến đây.” Âu thiếu gia gật đầu cười, nụ cười ra chiều hiểu biết. “Chào cô Bạch!”
Bạch Lộ lễ phép trả lời: “Chào Âu thiếu gia!”
Trong lúc nói chuyện thì điện thoại của Âu thiếu gia đã được nối máy, anh ta vừa cười vừa nói với người ở đầu máy bên kia: “Minh Viễn, tôi đến bệnh viện thấy phòng bệnh trống không. Cái cậu này, nằm viện hai ngày mà cứ như bị thịt, chuồn còn nhanh hơn thỏ!”