Cũng không biết Chương Minh Viễn ở đầu máy bên kia nói những gì, chỉ thấy anh ta cười khoái chí. “Quả nhiên là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Được rồi, cậu ở nhà đi, giờ tôi sẽ đến thăm.”
Ngập ngừng một lúc, anh ta lại nói: “Phải rồi, không chỉ có tôi bị cậu bỏ bom đâu, ở đây còn có Tổng giám đốc Vương cùng cô Bạch đang ngắm bốn bức tường. Cậu để người ta mất công như vậy, không thấy xấu hổ à?”
Không biết Chương Minh Viễn trả lời sao nhưng Âu thiếu gia sau khi cúp máy liền cười, tỏ ra bí hiểm: “Tổng giám đốc Vương, cô Bạch, hay là hai người cùng tôi đến nhà thăm Minh Viễn?”
Bạch Lộ chẳng muốn đi, cô hy vọng Vương Hải Đằng sẽ đi một mình, để cô về công ty. Ai ngờ Vương Hải Đằng lại nói ông ta còn có công chuyện, hẹn đàm phán với người ta lúc mười giờ, bảo cô đại diện cho công ty một mình đi thăm Chương Minh Viễn.
“Cô ngồi nhờ xe Âu thiếu gia, khi nào về tự bắt xe nhé! Thay tôi hỏi thăm cố vấn Chương, bảo cậu ấy cứ tĩnh tâm nghỉ ngơi.”
Bạch Lộ đành miễn cưỡng ngồi lên chiếc Lamborghini thể thao của Âu thiếu gia, cùng anh ta đến nhà Chương Minh Viễn. Xe chạy như bay trên những con đường rộng lớn và bằng phẳng của Bắc Kinh, cuối cùng đến một khu chung cư cao cấp với phong cảnh tuyệt đẹp và yên tĩnh, giữa trung tâm thành phố náo nhiệt, nơi đây chẳng khác nào chốn đào nguyên giữa lòng thành thị. Âu thiếu gia dừng xe ở bãi đỗ rồi dẫn Bạch Lộ đi vào thang máy, đi thẳng lên tầng cao nhất, Chương Minh Viễn khập khiễng ra mở cửa.
Âu thiếu gia rõ ràng là khách quen ở đây, vào cửa đã tự động mở tủ tìm dép đi trong nhà, vừa cởi giày vừa nói: “Lại làm thương binh rồi, tôi đặc biệt đến chia buồn cùng cậu!”
“Chia cái đầu cậu ấy! Âu Vũ Trì cậu đừng có mà chỉ biết tìm dép cho mình, tìm một đôi cho Bạch Lộ với.”
Bạch Lộ vẫn ôm bó hoa to đùng đứng trước cửa, đang ngập ngừng không biết nên vào hay đứng ngoài cửa hỏi thăm vài câu rồi đi, như thế cũng không làm phiền người khác nghỉ ngơi, nhưng Chương Minh Viễn lại bảo Âu Vũ Trì tìm dép cho cô, xem ra phải vào trong ngồi một lát rồi.
Đây là một căn hộ nhỏ hai tầng, diện tích không lớn lắm, thiết kế cũng vô cùng đơn giản nhưng đằng sau phong cách đơn giản đó ẩn chứa sự cầu kỳ, tinh tế, tất cả nội thất trong căn hộ đều được làm bằng gỗ sồi nhập khẩu quý hiếm, tỏa ra thứ ánh sáng dịu nhẹ. Vào trong nhà, Âu Vũ Trì mở tủ lạnh lấy đồ uống tự nhiên như ở nhà. Bạch Lộ chỉ dám nép mình ở một góc sofa, miệng nói như đang đọc thuộc lòng: “Cố vấn Chương, Tổng giám đốc Vương bảo tôi thay mặt công ty đến thăm anh, nhắn anh cứ nghỉ ngơi cho khỏe…”
Chương Minh Viễn chẳng buồn nghe mà ngắt lời cô: “Được rồi, được rồi, những lời này tôi nghe suốt từ hôm qua đến giờ, nghe đến tắc cả lỗ tai rồi. Vừa mới trốn khỏi bệnh viện, cô lại tìm đến tận nhà mà đọc. Cô tha cho tôi có được không?!”
Bạch Lộ hơi lúng túng, mở miệng mà lại á khẩu, trong khoảnh khắc không biết phải nói gì, cô cúi đầu nhìn bó hoa vẫn đang ở trong tay. “Có bình hoa không? Tôi cắm hoa.”
Chương Minh Viễn nghĩ ngợi một lúc. “Phòng khách trước đây có một chiếc bình hoa pha lê, nhưng tôi không cẩn thận làm vỡ rồi. Phòng ăn thì nhỏ quá, không có chỗ mà cắm, nhưng thư phòng có rất nhiều lọ sứ, cô chọn lấy một cái mà cắm.”
Bạch Lộ vào thư phòng theo chỉ dẫn của anh ta. Thư phòng rất lớn nhưng sách lại chẳng nhiều, một cái kệ thiết kế kiểu ngăn cao ngăn thấp xen lẫn nhau một cách tùy hứng, trên đó xếp đầy những bát, đĩa, bình bằng sứ với đủ kiểu dáng và kích cỡ khác nhau. Xem ra anh ta có vẻ yêu thích đồ gốm sứ, nhưng những thứ đồ này lại chẳng giống đồ cổ đắt tiền.
Ngắm nghía một hồi, Bạch Lộ chọn được một chiếc bình kiểu cổ, đem vào bếp đổ nước đầy một nửa rồi cẩn thận cắm từng bông hoa vào lọ. Những bông hoa đủ màu sắc kết hợp với chiếc bình màu tối tạo nên sự tương phản khá thú vị.
Phòng khách bên kia, cuộc đối thoại giữa Chương Minh Viễn và Âu Vũ Trì bay đến như hoa rơi ào ạt.
“Sao cậu vẫn ở đây một mình, tôi cứ nghĩ lần này cậu bị chị gái tóm về rồi chứ?”
“Tôi làm sao có thể theo chị ấy về nhà, như thế chẳng phải tự đưa đầu ra ăn mắng ư?! Ông già đang nổi giận lôi đình, tôi trốn còn chẳng kịp đây này!”
“Lần này ông già cậu đúng là đang lửa giận bừng bừng, tôi thấy ít nhất nửa năm nữa, cậu đừng hòng động đến vô lăng. Ông ấy không những tịch thu hết xe của cậu, còn nói ai dám cho cậu mượn xe thì đừng trách. Cha tôi cũng cảnh cáo rồi, không được để cậu lái xe. Cậu cũng thật là, sao lại bất cẩn như vậy chứ? Vốn đã sợ vào bệnh viện rồi mà cứ thích phóng nhanh vượt ẩu, cậu nghĩ mình đang ở trường đua chắc?!”