Chương Minh Viễn ngửi thấy mùi thơm liền chạy tới, nhìn qua rồi nói: “Chẳng biết mùi vị thế nào nhưng hình thức trông cũng khá đẹp mắt.”
Vừa nói, anh ta vừa gắp một miếng bông cải đưa lên miệng, gật gù: “Tài nấu nướng của cô không tồi như cô nói, mùi vị khá hấp dẫn.”
Tài nấu nướng của Bạch Lộ dĩ nhiên là không tồi, từ nhỏ phải luân phiên ở nhà hai người chú, cô cũng phải giúp các thím làm không ít việc nhà cửa, bếp núc. Nhưng từ khi xa quê học đại học, cô chỉ nấu cho Dương Quang ăn. Lần này, quả thực là vạn bất đắc dĩ. Vốn vì chiếc nhẫn nên mới đến đây, kết quả là nhẫn chẳng thấy đâu mà việc cơm nước cũng không thoát được.
“Giúp tôi xới cơm đi! Cảm ơn cô!”
Chương Minh Viễn như một đại thiếu gia ngồi vào bàn là chỉ lo cầm đũa gắp thức ăn, Bạch Lộ lấy một chiếc bát, chuẩn bị xới cơm cho anh ta. Lúc này, cửa căn hộ kêu “cạch” một tiếng, lập tức được mở ra, có ai đó bước vào.
Phòng bếp ngay gần cửa ra vào, Bạch Lộ nghe có tiếng động, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy người đang đứng ở cửa. Đó là một cô gái trẻ, mặc bộ váy đen trắng kiểu cách đơn giản, mái tóc đen búi lỏng kiểu Pháp, toàn thân toát lên một vẻ thanh tao và sang trọng. Cô ta vừa bước vào vừa ném chiếc chìa khóa trong tay vào chiếc túi đeo chéo qua vai, ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của Bạch Lộ. Cô ta tròn mắt ngạc nhiên, rõ ràng là vô cùng bất ngờ.
Bạch Lộ nhìn thái độ của cô ta cũng đủ biết sự tồn tại của mình đường đột đến nhường nào. Mặc dù cô vẫn chưa biết cô gái trẻ đó là ai, nhưng nếu cô ta có cả chìa khóa vào căn hộ, cô đoán người này hẳn có mối quan hệ rất thân thiết với Chương Minh Viễn. Là vợ chưa cưới của anh ta sao? Hay là hoa cỏ nào đó ngoài vợ chưa cưới?
Khi Bạch Lộ còn đang mải mê đưa ra những giả thiết, cô chợt nghe thấy Chương Minh Viễn gọi người con gái đó là “chị”. Anh ta nói, giọng hết sức bất ngờ: “Sao chị lại đến đây? Không phải hôm nay chị phải đi Thâm Quyến họp hành sao?”
“Bộ dạng em thế này, chị còn tâm trí nào mà đi Thâm Quyến chứ! Chị để trợ lý đi thay rồi.”
Chị gái anh ta đến giày cũng chẳng thay, tiếng giày cao gót nện cộc cộc xuống sàn, ngày một gần. Cô ta đi thẳng đến bàn ăn, ngồi xuống, mắt đảo qua mấy món ăn đang bày trên bàn, lại quay sang nhìn Bạch Lộ với ánh mắt quan sát kín đáo. “Minh Viễn, cô gái này là ai vậy?”
Chương Minh Viễn giới thiệu rất sơ sài: “Cô ấy là Bạch Lộ.” Ngừng một lát, anh ta lại giới thiệu với Bạch Lộ: “Chị tôi, Chương Minh Dao.”
Để tránh hiểu lầm, Bạch Lộ không thể không tự giới thiệu: “Chào chị Chương, em là Bạch Lộ, thư ký tổng giám đốc của Công ty Quốc tế Thiên Đô. Tổng giám đốc Vương bảo em thay mặt công ty đến thăm cố vấn Chương.”
Chương Minh Dao chẳng nói gì thêm, chỉ nhìn em trai bằng ánh mắt suy tư. Chương Minh Viễn thờ ơ như chẳng có chuyện gì. “Chị, chị vẫn chưa ăn cơm phải không? Ngồi xuống cùng ăn đi! Bạch Lộ, tiện thể xới cho chị tôi bát cơm.”
Bạch Lộ xới hai bát cơm, đặt trước mặt hai chị em họ, sau đó xin phép cáo từ. Chương Minh Viễn nhìn cô, nói: “Vậy sao được, cô nấu cơm mà một miếng cũng chưa được nếm, không thể chỉ làm cho hai chúng tôi ăn được, cô cũng ngồi xuống cùng ăn đi!”
Bạch Lộ vốn chẳng muốn ở lại ăn cơm, giờ Chương Minh Dao đến lại càng không muốn. Cô kiên quyết từ chối: “Thực sự không cần đâu, tôi còn có chút việc. Anh chị thong thả dùng bữa nhé, tôi đi trước đây!”
Khi Dương Quang gọi điện, Bạch Lộ vừa về đến nhà. “Cả buổi chiều anh ở trong phòng họp, giờ mới xong đây. Thế nào, em tìm thấy nhẫn chưa?”
Cô thở dài rồi nói: “Em tìm thế nào cũng không thấy. Chẳng biết rốt cuộc nó đã rơi đâu rồi.”
Anh an ủi: “Không sao, mất rồi thì anh mua tặng em cái khác. Đừng buồn nữa!”
Cô vẫn không vui. “Nhưng cái này có ý nghĩa khác.” “Chỉ cần là đồ của anh tặng thì tất cả đều như nhau. Đồ bị mất không tìm lại được, cứ buồn phiền vì nó cũng không đáng. Nghe lời anh, đừng buồn nữa!”
Cuối cùng thì cô cũng nhoẻn miệng cười. “Vâng, em nghe anh.”
Dương Quang giữ lời hứa mua nhẫn cho Bạch Lộ, ngày hôm sau đã có nhân viên của công ty kim hoàn niềm nở đến văn phòng, mang cho cô một chiếc nhẫn bạch kim đính kim cương. Chiếc hộp gấm màu đỏ vừa mở ra, một hình ảnh lung linh ngay trước mắt, kim cương đính trên chiếc nhẫn màu trắng bạc dù chỉ rất nhỏ nhưng vẫn phản chiếu thứ ánh sáng lấp lánh bảy sắc cầu vồng khiến người ta lóa mắt. Tuy không có nhãn giá nhưng vẫn có thể đoán được giá của chiếc nhẫn không hề rẻ.