Sắp nghỉ lễ mùng Một tháng Năm, Dương Quang và Bạch Lộ bàn nhau tận dụng thời gian nghỉ lễ đi Thiên Tân chơi vài ngày. Lẽ ra định đi Thượng Hải, nhưng Thượng Hải Expo vừa khai mạc, khách du lịch quá đông, muốn đến đó xem còn phải xếp hàng dài. Họ nghĩ một hồi, quyết định không đi nữa, chờ đến tháng Mười đi cũng không muộn, vì thế mới đổi thành đi Thiên Tân. Thế nhưng, kế hoạch cho chuyến du lịch của hai người bị Thượng Vân phá hỏng, bà ta nói cũng muốn đi Thiên Tân, còn dẫn cả Ninh Manh theo.
Có thể hình dung, chuyến đi Thiên Tân ấy đối với Bạch Lộ đã trở thành vô nghĩa. Từ đầu đến cuối, cô cảm thấy mình như một người thừa. Dương Quang, Ninh Manh và Thượng Vân lúc nào cũng vui vẻ, hòa đồng, còn cô dù cố gắng thế nào cũng không thể hòa nhập được, như thể trong không khí có bức tường vô hình nào đó ngăn cách cô và ba người họ.
Nghỉ đêm ở khách sạn, hai người một phòng, mẹ con Dương Quang và Thượng Vân không ngại ở chung một phòng, Bạch Lộ và Ninh Manh một phòng. Trong không gian riêng tư chỉ có hai người, Ninh Manh bộc lộ rõ cảm xúc của mình: “Em thích anh Dương Quang, chắc chị cũng đã biết từ lâu?”
Mặc dù Bạch Lộ đã nhận ra điều đó nhưng việc Ninh Manh đánh trống thổi kèn ngay trước mặt thế này vẫn khiến cô phần nào kinh ngạc, nhất thời không biết nói sao.
Ninh Manh cũng chẳng cần cô đáp, cứ nói một mình:
“Từ bé em đã thích anh Dương Quang rồi. Khi còn nhỏ, em đã rất hy vọng anh ấy là anh trai của em, như vậy lúc nào em cũng có thể bám đuôi anh ấy. Khi lớn lên, em lại thấy thật may vì anh ấy không phải anh trai em, như vậy em mới có cơ hội phát triển quan hệ với anh ấy sâu thêm một bậc. Em nhỏ hơn anh ấy năm tuổi, trong cuộc sống có đôi lúc em không thể theo sát anh ấy được. Anh ấy vào đại học, em mới mười bốn tuổi, rồi anh ấy yêu chị, khi biết chuyện em đã khóc rất to. Nhưng sau khi khóc em tự nói với mình, mặc dù anh ấy đã có bạn gái, nhưng điều đó không có nghĩa em không còn cơ hội, cho nên, em vẫn muốn cố gắng.”
Bạch Lộ sững người, Ninh Manh muốn cạnh tranh công bằng với cô, nhưng có thể công bằng được không? Rõ ràng cô ta luôn có Thượng Vân âm thầm giúp đỡ, nếu không, chuyến đi Thiên Tân này sao có thể từ của riêng hai người trở thành chuyến đi bốn người được?!
Ninh Manh cũng thừa nhận: “Không sai, là cô Thượng giúp em, bởi vì cô ấy luôn yêu quý em. Thật ra, em và Dương Quang từ nhỏ đã luôn bị hai mẹ nói đùa là sau này sẽ kết duyên cho hai đứa. Nếu không phải là chị xuất hiện thì…”
Cô ta không nói tiếp nhưng hàm ý trong lời nói thì đã rõ ràng, Bạch Lộ nghiễm nhiên trở thành kẻ phá hoại.
“Thật ra chị không xứng với Dương Quang. Cô Thượng và chú Dương đều nghĩ vậy. Chị là người tỉnh lẻ, không có hộ khẩu Bắc Kinh, cha mẹ cũng không còn. Cô Thượng nói, tâm lý những đứa trẻ mồ côi thường không được bình thường, e rằng chị cũng có không ít vấn đề về tâm lý, có điều tạm thời chưa bột phát mà thôi.”
Bàn tay Bạch Lộ khẽ run lên, thật ra cô có thể đoán được những điều mà Thượng Vân không thích ở cô, ví dụ như là người tỉnh lẻ, gia cảnh không tốt… Nhưng cô không ngờ, thân phận mồ côi thì ra cũng là nhược điểm của cô, bởi vì rất có thể tâm lý không được bình thường. Cặp đôi giáo sư tự cho mình là phần tử trí thức cao cấp, thật ra lòng dạ cũng chẳng khác hai bà thím quê mùa của cô là mấy. Chỉ là biết nhiều hơn vài chữ, khoác thêm được cái mác giáo sư cao quý mà thôi.
Những giây phút như thế này, Bạch Lộ thực sự rất muốn phủi áo ra đi, không muốn nhẫn nhịn thêm sự tủi nhục này nữa, nhưng nghĩ đến Dương Quang, trái tim cô lại mềm trở lại. Dù cha mẹ anh có đáng ghét thế nào, tình cảm anh dành cho cô là thực. Cô không thể và cũng không muốn bỏ anh.
Đêm đó, có lẽ Thượng Vân và Dương Quang cũng có nói chuyện. Sáng sớm hôm sau, trông Dương Quang rõ ràng rất mất tập trung, mắt thâm quầng, có lẽ vì đêm trước không ngủ được. Mắt Bạch Lộ cũng nổi một quầng đen. Hai người nhìn nhau, ánh mắt đều mang chút nặng nề, phức tạp.
Phần tiếp theo của chuyến du lịch không còn như cũ nữa, chỗ nào cũng chỉ đi lướt qua như cưỡi ngựa xem hoa. Lái xe về Bắc Kinh, Dương Quang đưa Ninh Manh về trước, sau đó anh đưa mẹ về nhà, cuối cùng mới là Bạch Lộ. Trước khi về, Thượng Vân dặn dò anh: “Nhớ về sớm.”
Bạch Lộ chờ Dương Quang nói gì đó với cô. Cô nghĩ anh nhất định có điều muốn nói. Quả nhiên, bóng dáng Thượng Vân vừa khuất, Dương Quang liền quay đầu nhìn cô, nói rõ ràng từng câu, từng chữ: “Bạch Lộ, chúng mình kết hôn đi!”
Câu nói như tiếng sấm khiến cô sững sờ một lúc. “Hả?!” Anh lặp lại lần nữa, gọn gàng, dứt khoát như dao sắc chặt đay rối: “Chúng mình kết hôn đi! Ngày mai đi làm thủ tục kết hôn để gạo nấu thành cơm cho mẹ anh không còn gì nói nữa.”
“Mẹ anh nói gì với anh vậy?”