Đúng lúc đó, An Kỳ ở bộ phận Tài vụ tới đưa báo cáo, vừa trông thấy đã trợn tròn đôi mắt. “Chiếc nhẫn này ít nhất cũng phải hai vạn tệ. Bạch Lộ, có phải bạn trai cầu hôn cô không?”
Ban đầu Bạch Lộ cũng tưởng rằng đây là bất ngờ mà Dương Quang đã kỳ công sắp đặt để tặng cô, nhưng sau khi nghe xong mức giá mà An Kỳ ước lượng, cô cảm thấy điều đó là không thể, bởi chiếc nhẫn này quá đắt, Dương Quang không phải không kiếm được hai vạn tệ, nhưng kiểu vung tay tiêu tiền mạnh bạo như vậy không phải phong cách của anh.
“Xin hỏi, ai bảo các anh mang nhẫn tới? Có phải đã nhầm lẫn rồi không?”
Chàng nhân viên công ty kim hoàn kiểm tra cẩn thận lần nữa, rồi gật đầu chắc chắn. “Không sai. Là đơn đặt hàng của ngài Chương Minh Viễn, bảo đem tới công ty Quốc tế Thiên Đô tặng cho cô gái có tên là Bạch Lộ. Công ty cô có hai người tên Bạch Lộ sao?”
Bạch Lộ hoảng hồn, bỗng nhiên nghĩ lại buổi tối qua khi đang xử lý con cá ở nhà Chương Minh Viễn, anh ta ngồi ở phòng khách, vừa xem bóng đá vừa hờ hững nói rằng sẽ đền cho cô một chiếc nhẫn. Khi đó cô tưởng anh ta chỉ thuận miệng nói chơi, ai ngờ hôm nay lại có nhân viên của công ty kim hoàn mang nhẫn đến.
An Kỳ đứng cạnh nghe xong cũng bất ngờ, miệng há hốc, mắt nhìn Bạch Lộ một lượt từ đầu đến chân như nhìn một người không quen biết. Bạch Lộ nhận ra ánh mắt khác thường của chị ta, đang vòng vo giải thích thì chị ta lại cười khan, nói: “Bạch Lộ, cô làm đi. Tôi đi ra ngoài trước đây!”
Sau khi An Kỳ đi, Bạch Lộ tìm cách thương lượng với nhân viên đưa hàng, bảo anh ta đem chiếc nhẫn về. Sao cô có thể nhận chiếc nhẫn của Chương Minh Viễn? Việc này chẳng liên quan gì đến anh ta, là do cô vô ý tự làm mất. Nhưng người đưa hàng lễ độ nói: “Cô Bạch, tôi chỉ phụ trách đưa hàng theo đơn đặt. Ngài Chương đã thanh toán tiền mua chiếc nhẫn này, tôi cũng đã giao hàng đúng hẹn.
Nếu cô không muốn nhận món quà này thì hãy trực tiếp trả lại ngài Chương, đừng làm khó tôi!”
Chẳng còn cách nào khác, Bạch Lộ đành ký tên, tạm thời nhận chiếc nhẫn. Sau đó, cô gọi điện cho Chương Minh Viễn. Không ngờ người nghe máy lại là Chương Minh Dao, giọng khách khí: “Minh Viễn giờ không tiện nghe máy, cô gọi có việc gì không?”
Đương nhiên cô không thể nói chuyện chiếc nhẫn cho Chương Minh Dao, chỉ nói qua loa: “Không có chuyện gì cả, tôi chỉ muốn hỏi thăm cố vấn Chương đã khá hơn chưa.”
“Nó khá hơn nhiều rồi. Nếu không có chuyện gì, tôi cúp máy trước nhé!”
“Vâng, không làm phiền chị nữa!”
Đến giờ ăn trưa, Bạch Lộ cũng chẳng có tâm trí nào mà ra ngoài ăn cơm, gọi đại một suất cơm hộp về ăn tạm. Cô không biết chuyện Chương Minh Viễn tặng mình chiếc nhẫn kim cương đắt tiền đã lan truyền khắp công ty như gió thổi ngọn cây.
Giờ ăn trưa vốn là thời gian buôn chuyện, phần lớn đồng nghiệp ở công ty đều đang vừa ăn vừa bàn luận sự kiện chiếc nhẫn. Hầu như họ đều nghĩ Bạch Lộ đã nhân cơ hội tới thăm hỏi hôm qua mà bám lấy anh chàng Chương Minh Viễn có quyền có thế.
Có người còn dám giả định: “Biết đâu tối qua cô ta đã leo lên giường của Chương Minh Viễn nên hôm nay mới có nhẫn kim cương bỏ túi. Một phút đêm xuân giờ đáng giá ngàn vàng đó.”
Chiếc nhẫn kim cương kia, Bạch Lộ mãi vẫn chưa có cơ hội trả lại Chương Minh Viễn.
Ngày hôm đó gọi điện cho anh ta thì lại là chị anh ta bắt máy, giọng nói khách khí mà lạnh lùng khiến người khác cảm thấy cách xa vạn dặm. Cô không dám mạo muội gọi lại nữa, buổi chiều, trước khi tan sở, cô lại thử nhắn tin: “Cố vấn Chương, xin hỏi anh có ở nhà không? Tôi muốn trả lại chiếc nhẫn cho anh. Thứ đồ do tôi bất cẩn đánh rơi không có lý nào mà bắt anh phải đền.”
Tin nhắn gửi đi như đá chìm xuống biển, mãi đến tối, lúc chuẩn bị đi ngủ cô mới nhận được tin nhắn trả lời: “Tôi không ở Bắc Kinh, có việc gì chờ tôi về rồi nói.”
Chương Minh Viễn không ở Bắc Kinh? Bạch Lộ cảm thấy hơi kỳ lạ, ngày hôm qua vẫn còn ở đó mà. Dĩ nhiên những người thuộc giai cấp đặc quyền như anh ta hôm nay ở Bắc Kinh, ngày mai ở Tokyo, ngày kia lại ở Paris là chuyện rất bình thường. Qua tỉnh này thành nọ, thậm chí ra nước ngoài đối với họ cứ như dân thường đi thăm người thân vậy. Nhưng anh ta vừa mới bị tai nạn, chân còn đang “chấm phẩy”, sao đột nhiên lại rời Bắc Kinh?
Nghi vấn này phải đến hôm sau Bạch Lộ đến công ty mới được Vương Hải Đằng cho hay, ông nội đã nghỉ hưu đang dưỡng bệnh ở Hải Nam của Chương Minh Viễn đột ngột bị nhồi máu cơ tim, cả nhà họ nhận được tin đã lập tức phân công nhau đến Hải Nam nhanh nhất có thể.
Chương Minh Viễn không ở Bắc Kinh, Bạch Lộ chỉ còn cách tạm thời giữ chiếc nhẫn. Cô không nói với Dương Quang chuyện này, sợ nảy sinh những hiểu lầm không đáng có. Dù sao, khi Chương Minh Viễn về đến Bắc Kinh, cô sẽ lập tức đem trả chiếc nhẫn cho chủ nhân của nó.