Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô cũng mở miệng một cách khó khăn: “Dương Quang, sự việc này do chúng ta suy nghĩ không thấu đáo, khiến mẹ anh phải chịu nỗi đau lớn như vậy. Anh tìm cơ hội xin lỗi mẹ đi, mai em cũng sẽ đến bệnh viện xin lỗi bà.”
“Anh biết rồi, anh cũng đã năm lần bảy lượt xin lỗi rồi. Bà đã không còn giận anh nữa rồi, nhưng…”
Dương Quang ngập ngừng không nói nữa, Bạch Lộ phần nào cũng đã đoán ra, cười đau khổ. “Mẹ anh sẽ không giận anh đâu, nhưng bà ấy hẳn là giận em lắm. Bà nhất định sẽ nghĩ rằng tất cả là vì em không tốt, em đã xui anh lừa bà lấy sổ hộ khẩu, lén lút cùng em kết hôn. Em là con hồ ly tinh làm hư hỏng đứa con trai của bà, phải không?”
Dương Quang nói tránh: “Giờ mẹ anh đang giận, không muốn gặp em đâu. Ngày mai em đừng đến bệnh viện, chờ bà bớt giận rồi tính tiếp.”
Bạch Lộ không phải không biết rằng Thượng Vân không hề muốn gặp cô, nhưng chuyện đã đến nước này, cô cũng không có lý do nào để mà sợ đối mặt. Đặc biệt là giờ Thượng Vân đang nằm viện, dù sao cô vẫn là bạn gái của Dương Quang, mẹ anh nằm viện là việc lớn, sao cô có thể không lộ diện? Nếu không sau này họ lại nói vì cô xuất thân hèn kém, không ai dạy bảo nên không hiểu lễ nghĩa.
Dương Quang bất đắc dĩ nói: “Vậy vài ngày nữa em hãy đến. Ngày kia mẹ anh làm phẫu thuật, tinh thần quá kích động sẽ không tốt.”
“Em biết mà. Đã xảy ra chuyện rồi, em cũng chẳng muốn nó xảy ra lần nữa.”
Dương Quang càng nghĩ càng chán nản. “Kỳ lạ thật, anh vẫn không hiểu tại sao mẹ anh lại biết chuyện anh lấy sổ hộ khẩu đi đăng ký với em. Anh không hề nói cho ai khác, em có nói chuyện này với ai không?”
Bạch Lộ nghĩ một hồi rồi nói: “Em chỉ nói với chị Hoắc khi xin nghỉ phép, nhưng chị ấy không quen mẹ anh, có lý do gì mà lại kể chuyện này cho mẹ anh chứ?!”
“Đúng là lạ, vậy sao mẹ anh lại biết được nhỉ? Hay bà gặp đồng nghiệp nào của anh, vô tình nói đến chuyện nộp bản photo sổ hộ khẩu cho phòng Nhân sự, sau đó phát hiện là không có chuyện này rồi đoán ra anh muốn lấy sổ hộ khẩu để làm gì. Chắc cũng có thể là khả năng này, mẹ anh luôn nhạy cảm với những vấn đề như vậy.”
Phỏng đoán của Dương Quang có khả năng lớn nhất, Bạch Lộ cũng thấy hợp tình hợp lý, chỉ biết thở dài. Kế hoạch tiền trảm hậu tấu lần này của cô và Dương Quang không thành, đường tình duyên sau này chỉ có thể ngày càng trắc trở.
Ngày thứ ba sau khi Thượng Vân làm phẫu thuật, Bạch Lộ mua một bó hoa lớn tới thăm. Không ngờ, nghênh đón cô là một gương mặt lạnh tanh, đến lời nói và giọng cười cũng lạnh.
Thượng Vân trước đây vẫn duy trì thái độ khách khí, lịch sự với cô, giờ thì đến phép lịch sự tối thiểu cũng chẳng còn. Sau khi kiếm cớ đuổi Dương Quang đi, bà ta chính thức trở mặt với Bạch Lộ.
“Bạch Lộ, cô đã đến rồi, vậy tôi có vài lời muốn nói rõ với cô. Cô không phải là con dâu lý tưởng trong mắt tôi, đặc biệt là sau sự việc này, dù thế nào tôi cũng không đồng ý để Dương Quang cưới cô. Cô có thể nói yêu đương là chuyện của cô và nó, người làm cha mẹ như chúng tôi không có quyền can thiệp, nhưng hôn nhân tuyệt đối không chỉ là việc của hai người. Với tư cách là mẹ của Dương Quang, tôi có quyền không chấp nhận đứa con dâu như cô. Nếu cô thực lòng yêu Dương Quang, thực lòng nghĩ cho nó thì đừng đẩy nó vào tình cảnh khó xử. Nếu kết hôn với cô, nó sẽ vĩnh viễn phải làm nhân bánh kẹp giữa vợ và mẹ, cuộc sống như vậy có thể hạnh phúc được không? Một mối nhân duyên tốt đẹp không chỉ cần tình yêu chân thành từ hai phía, nó còn cần cả sự ủng hộ và chúc phúc của hai bên cha mẹ. Cô có đồng ý với quan điểm của tôi không?”
Bạch Lộ cố nở nụ cười. “Cô nói đúng. Chỉ là trong một cuộc hôn nhân, điều quan trọng nhất vẫn là tình yêu chân thành từ hai phía. Tình cảm của cháu và Dương Quang luôn rất tốt, cô làm mẹ hẳn cũng muốn anh ấy được hạnh phúc. Vậy thì vì sao cô không thử chấp nhận cháu? Hiện tại, chính cô mới là người đang làm khó anh ấy!”
“Chính bởi mong muốn con trai mình được hạnh phúc cho nên tôi mới không hy vọng nó sống với cô, bởi cô không xứng với nó. Tôi thấy Manh Manh hơn cô cả trăm lần, nó thân với Dương Quang từ nhỏ, nếu không phải là cô xuất hiện, Dương Quang và Manh Manh đã là một cặp trời sinh.”
Bạch Lộ phản bác lại, giọng nhỏ nhẹ mà kiên quyết: “Cô, cô cũng biết, đó chỉ là cách nghĩ của cô. Dương Quang thích ai, muốn được ở cạnh ai là lựa chọn của anh ấy.”
Thượng Vân giận dữ: “Cô nói vậy là có ý gì? Cô muốn ám chỉ rằng tôi đang can thiệp vào lựa chọn của con tôi, đúng không? Đúng là tôi đã can thiệp đấy, bởi vì tôi không thể ngồi nhìn nó chọn lầm người, đi lầm lối. Bạch Lộ, giờ tôi chính thức nói cho cô biết, tôi phản đối con trai tôi đi lại với cô. Từ nay về sau, cô đừng bước chân đến nhà tôi nữa, chúng tôi không hoan nghênh. Cô đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.”