Một là Bạch Lộ đang vô cùng hạnh phúc, muốn được chia sẻ với mọi người, hai cũng là muốn tới xin Hoắc Mai cho nghỉ, nên tiết lộ với vẻ hạnh phúc pha lẫn thẹn thùng: “Chị Hoắc, em chuẩn bị cùng bạn trai kết hôn. Ngày mai em muốn xin nghỉ một ngày, cùng anh ấy đi đăng ký.”
Hoắc Mai ngẩn người một lúc rồi lập tức lấy lại vẻ bình thường, hồ hởi chúc mừng: “Thật sao? Chúc mừng em! Định khi nào mời mọi người uống rượu mừng đấy?”
Nhắc đến rượu mừng, Bạch Lộ lại hơi ấp úng: “Cái này… Bọn em không có ý định sẽ mở tiệc mừng, chỉ đơn giản là đi đăng ký.”
“Sao? Chuyện trọng đại như vậy, cả đời chỉ có một lần mà làm đơn giản vậy sao? Chị nhớ em từng nói nhà bạn trai em cũng khá lắm mà, cha mẹ đều là giáo sư, lại chỉ có mình anh ta nữa. Sao không tổ chức lễ thành hôn chứ?”
Suy cho cùng Bạch Lộ vẫn còn trẻ, trong ánh mắt thoáng vẻ u buồn, giọng nói cũng nhỏ hơn một chút: “Bạn trai em nói là đi đăng ký trước, những thứ khác sau này rồi tính.”
Hoắc Mai nhìn sắc mặt cô, không nói thêm gì nữa, gật đầu cho phép Bạch Lộ nghỉ ngày mai. Sau khi kiếm cớ rời khỏi văn phòng, chị ta lập tức gọi cho Vương Hải Đằng: “A lô, Tổng giám đốc Vương…”
Sự vui sướng và phấn khích vì sắp kết hôn khiến Bạch Lộ dường như thức trắng đêm. Khi trời sáng, cô thức dậy cùng những tia nắng ban mai, ngồi trước gương chải đầu, trang điểm. Thay đi thay lại mấy bộ quần áo ít ỏi trong tủ để làm sao cho thật đẹp và mới mẻ. Hôm nay cô sẽ làm cô dâu, cô muốn mình thật đẹp khi đứng trước mặt Dương Quang.
Dương Quang hẹn mười giờ tới đón, trước mười phút cô đã xuống lầu. Đợi dưới bóng một cây ngô đồng, những cánh hoa trắng nõn pha đỏ tía rơi đầy mặt đất vì mưa gió đêm qua cũng đợi cùng cô trong yên lặng. Đúng chín giờ… hơn chín giờ… thời gian cứ thế trôi qua từng phút. Đã quá giờ hẹn mười lăm phút mà vẫn chưa thấy Dương Quang xuất hiện. Trong lòng cô bỗng có chút hoang mang, bối rối, hoảng loạn vô cớ.
Lấy di động ấn phím số 2, đó là phím gọi tắt cho Dương Quang mà cô mặc định. Chuông điện thoại kêu hồi lâu mới có người nghe máy, vẫn chưa nghe thấy giọng Dương Quang mà chỉ có những âm thanh ồn ào và khẩn thiết, chói tai nhất là tiếng hú còi của xe cứu thương. Cô đột nhiên hoảng loạn: “A lô, Dương Quang, có chuyện gì đã xảy ra sao anh? Sao lại có tiếng còi xe cứu thương vậy?”
Dương Quang thở dài nặng nề rồi mới trả lời: “Bạch Lộ, mẹ anh bị thương rồi, giờ đang được đưa tới bệnh viện.”
Cô sợ hãi biến sắc mặt. “Sao cơ? Sao mẹ anh lại bị thương?” Có lẽ Dương Quang không tiện nói. “Cứ vậy đã, anh sẽ gọi cho em sau.”
Điện thoại bị ngắt một cách vội vàng. Bạch Lộ nắm chặt chiếc di động, không kìm được cảm xúc mà thấy trong lòng cứ trĩu dần, trĩu dần, như rơi vào hang tối.
Cả ngày, Bạch Lộ thẫn thờ chờ điện thoại của Dương Quang nhưng anh thì mãi vẫn chẳng gọi. Cô lại không dám gọi đi, thầm đoán chuyện bà Thượng Vân nằm viện hẳn có liên quan đến việc hai người định giấu giếm đi đăng ký kết hôn. Nếu quả thực như vậy, giờ cô gọi đến chỉ càng làm khó Dương Quang.
Khoảng năm giờ chiều, cuối cùng Dương Quang cũng gọi đến. Giọng nói nghe vô cùng mệt mỏi, anh kể lại tường tận sự việc xảy ra tại nhà anh sáng nay.
“Không hiểu sao mẹ anh biết được chuyện anh lấy sổ hộ khẩu không phải để photo nộp cho công ty, mà là giấu bà đi đăng ký kết hôn với em. Mới sáng sớm bà đã đứng chặn ở cửa, không cho anh ra ngoài, nhất định đòi anh trả sổ hộ khẩu mới cho đi. Anh thừa lúc bà không để ý, định lách sang một bên trốn ra, ai ngờ bà tóm được vạt áo không buông, cả người anh đang đà xông lên phía trước nên vô tình kéo bà ngã theo. Khi ngã, vai trái chạm đất trước, chỉ nghe “bịch” một tiếng, bà lập tức ôm lấy vai mà kêu lên đau đớn. Anh và cha hoảng quá, vội vàng gọi cấp cứu đưa bà đi bệnh viện. Ban đầu nghĩ có thể là bị trật khớp vai, nhưng chụp X quang xong mới biết bị gãy xương, phải làm phẫu thuật. Hôm nay mới làm xong các thủ tục kiểm tra trước khi phẫu thuật, bác sĩ sắp xếp mổ vào lúc chín giờ sáng ngày kia.”
Dương Quang nói xong, buồn bã thở dài. “Thật không ngờ lại ra cơ sự này. Mẹ anh vốn khỏe mạnh, hầu như chẳng có bệnh tật gì, ai ngờ lần này lại vì anh mà phải vào viện làm phẫu thuật. Anh thật… thật sự cảm thấy có lỗi với bà.”
Bạch Lộ cũng đoán được có thể vì nguyên nhân này mà gây nên chuyện, nhưng cô không nghĩ đến mức Dương Quang bất cẩn khiến mẹ bị thương, lại còn phải làm phẫu thuật. Giờ hẳn anh đang bị cảm giác áy náy và tội lỗi giày vò thấu tâm can, nên giọng nói mới mệt mỏi và nặng nề như vậy.
Còn cô, chẳng biết phải làm sao để tháo gỡ cho anh.
Mặc dù sự việc này chỉ là ngoài ý muốn nhưng suy cho cùng, chuyện ngoài ý muốn này là do anh khăng khăng làm theo ý mình mới gây nên, và trong đó, cô cũng bị coi là đồng phạm. Vậy nên cô có thể nói gì đây? Tất cả những lời nói lúc này là bào chữa cho anh hay để bào chữa cho chính mình?