Chớp mắt đã năm năm. Thời gian như thoi đưa, chuyện ngày xưa đã bị kết thành tấm vải gấm mang tên dĩ vãng. Rất nhiều chuyện cũ đã bạc màu, nhưng có nhiều chuyện vẫn tươi màu như trước. Đêm đó, từ khách sạn đi ra, Chương Minh Viễn theo kế khoạch đến văn phòng của Quốc tế Thiên Đô ngay gần đấy. Người ở đó chờ anh không phải Hoắc Mai mà là một cô thư ký xinh đẹp khác. Cô gái này trước giờ anh chưa từng để ý nhưng sau giây phút mặt đối mặt, anh lại cảm thấy như đã gặp ở đâu.
Chuyện năm xưa như phát ra ánh hào quang giữa mảnh gấm thời gian của dĩ vãng, anh nhìn cô, nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên nhớ ra - chính là cô gái Sương Sương của năm đó.
Khi anh nhắc tới chuyện năm năm trước đã gặp cô ở khách sạn Ariel Bay, cô sợ đến mức mặt trở nên trắng bệch, nhưng lập tức trấn tĩnh, nói anh đã nhận nhầm người. Cô không thừa nhận, anh cũng chẳng kiên trì. “Vậy sao? Xem ra tôi nhận nhầm người thật, xin lỗi!”
Anh có thể đoán ra nguyên nhân cô không dám thừa nhận, ngoài sợ bị anh truy cứu thì việc năm xưa đã từng đến khách sạn tìm khách, bán sắc kiếm tiền cũng không phải chuyện vẻ vang gì. Đặc biệt có một hôm, khi nhìn thấy cô thân mật ôm một anh chàng trẻ tuổi, đẹp trai, anh ta càng hiểu nỗi lo sợ của cô. Cô đã có bạn trai, nếu để bạn trai biết những chuyện trước kia cô đã làm, chỉ e mối tình này không thể duy trì.
Anh hiểu quân tử thì phải biết giúp người, không có ý định nói ra quá khứ của cô, càng không muốn phá hoại tình cảm giữa cô và bạn trai. Chỉ là thi thoảng cao hứng đến công ty trêu cô một chút, nhìn bộ dạng sợ hãi rồi lại tự trấn tĩnh của cô, anh cảm thấy rất thú vị.
Ban đầu, cô sợ anh như rắn rết, trốn tránh anh như lang sói, sau này, có lẽ dần phát hiện anh không có ý định đòi nợ cũ nên mới tự nhiên hơn một chút. Sau vài lần tiếp xúc, anh phát hiện tình cảm giữa cô và bạn trai rất tốt, ít ra cô rất yêu bạn trai mình. Dù đang làm gì, chỉ cần nhận được điện thoại hoặc tin nhắn của anh ta, nụ cười trong mắt cô không thể nào giấu nổi. Nói thực, bộ dạng ấy của cô khiến anh có chút khó chịu, mặc dù cũng biết rằng sự khó chịu ấy là vô lý.
Đối với chuyện này, Âu Vũ Trì cười, nói: “Chuyện này cũng có thể hiểu được, ban đầu cậu muốn chiếm đóa hoa đó mà không được, lại để người ta chiếm mất một vạn tệ. Giờ trông đóa hoa xinh đẹp đó nằm trong tay người khác, cậu nghĩ lại thấy mình mất tiền oan mà chẳng xơ múi được gì, trong lòng tất nhiên khó chịu rồi.”
Có phải vì lý do đó không? Chương Minh Viễn còn đang day dứt thì Bạch Lộ bỗng từ đâu xông tới, ném cho anh một cái bạt tai, mắng anh đê tiện. Anh sống hai mươi tám năm rồi, đây là lần đầu tiên bị đánh, giận đến điên người. Cô nàng này đúng là chẳng biết điều, anh đã không truy cứu chuyện lừa tiền năm năm trước, lại dám đến đổ một đống tội lên đầu anh. Vài ngày sau lại nhờ Hoắc Mai đưa cho anh một túi tiền, trong đó còn kèm một lời nhắn, viết rõ một vạn tệ là số tiền lấy của anh năm năm trước, hai vạn tệ là giá của chiếc nhẫn anh tặng cho cô, thế là hết nợ. Cô không muốn nhìn thấy bản mặt đê tiện của anh nữa. Khi đọc xong lời nhắn, anh giận dữ ném gói tiền vào góc tường ngay trước mặt Hoắc Mai.
Anh thực sự đã bị cô nàng này chọc giận, nhưng lại không biết xả vào đâu. Cho đến khi Vương Hải Đằng gọi đến, không biết vô tình hay hữu ý nhắc đến chuyện bạn trai của Bạch Lộ vì gây tai nạn giao thông mà bị tạm giam, cô đang cuống lên tìm người giúp.
“Cô ấy còn đến công ty nhờ tôi giúp, nhưng tôi quả thực lực bất tòng tâm. Tôi bảo cô ấy thử tìm cậu xem sao, có thể mấy ngày tới cô ấy sẽ đến tìm cậu đấy!”
Anh vừa nghe đã biết sắp đến lúc giải tỏa cơn giận này. Quả nhiên, chẳng bao lâu sau Bạch Lộ đã gọi tới. Anh dĩ nhiên không nể mặt cô, cảm giác nóng rát của cái tát kia vẫn còn đó. Sau khi cho cô nghe một loạt những lời khó nghe, anh lập tức cúp máy, tắt nguồn, từ chối không nghe nữa. Còn lâu anh mới cứu bạn trai của cô! Anh ta xảy ra chuyện thì liên quan gì đến anh chứ?
Không ngờ cô vẫn có cách, tìm đến tận nơi anh đánh bài. Vài ngày không gặp, trông cô tiều tụy đi rất nhiều. Chiếc cằm thon ngày càng gầy, đôi mắt trũng sâu, để lộ quầng thâm. Anh đã một lần mềm lòng rồi bị hớ, đến nỗi bị cô lừa gạt, lần này, anh không những chẳng mềm lòng mà còn không khách khí đuổi thẳng cô ra ngoài.
Cô cũng thật lì lợm, đứng canh trước cửa mãi không đi.
Anh cùng Âu Vũ Trì rời khỏi phòng xuống quán bar kiếm gì uống, cô cũng một mực bám theo. Đến khi bước vào quán bar dưới sảnh, cô mới đứng lại, lưỡng lự không vào.
Anh nhận ra sự do dự ấy, cũng lờ mờ đoán được nguyên nhân. Đột nhiên trong đầu lóe lên ý tưởng, anh nghĩ mình vẫn có thể được hả giận thêm nữa. Quả nhiên, không ngoài dự tính, khi phát hiện anh chỉ đùa bỡn cô như mèo vờn chuột, cô cũng tức giận giống anh đêm đó, như muốn phát điên. Cầm lấy ly nước cam, hất thẳng về phía anh, nghiến răng nghiến lợi. “Chương Minh Viễn, anh chết đi!”