“Cậu nói linh tinh gì vậy! Không vấn đề gì đâu! Lần trước vị đại sư xem tướng đã nói rồi, cậu đại nạn không chết ắt sau này có phúc.”
Bạch Lộ dừng bước, nhất thời không biết có nên làm gián đoạn cuộc nói chuyện của họ không, nhưng Chương Minh Viễn đã thấy cô. “Rốt cuộc cô cũng đã quay về, mua gì ăn vậy, tôi thực sự đói lắm rồi!”
Anh thèm ăn là chuyện tốt, Bạch Lộ nhớ lại khi còn nhỏ, bà nội cô từng nói, nếu một người khi bị bệnh mà chẳng muốn ăn gì, hoặc không ăn được thì đúng là phiền phức lớn.
Cô bưng bát cháo hoa và dưa muối lại cho anh, tuy liên tục gào lên kêu đói bụng nhưng anh lại ăn rất chậm, hai đầu lông mày hơi chau lại, dường như việc ăn uống làm anh cảm thấy không dễ chịu. Cuối cùng, chưa ăn được nửa bát cháo anh lại nằm vật ra mép giường, nôn dữ dội.
Âu Vũ Trì hoảng sợ, vừa vỗ lưng anh vừa nói: “Mau gọi bác sĩ! Mau gọi bác sĩ!”
Bạch Lộ lập tức nhấn chuông gọi bác sĩ. Sau khi bác sĩ đến kiểm ta, căn dặn tạm thời không cho bệnh nhân ăn gì cả, rồi truyền thêm một chai nước nữa, dặn khi truyền vào tĩnh mạch phải cho chảy chậm một chút. Từng giọt, từng giọt dung dịch thuốc truyền vào cơ thể Chương Minh Viễn, đầu mày nhíu chặt đã dần dãn ra, nhắm mắt tựa như đã ngủ.
Bạch Lộ cảm thấy không còn việc gì nữa, có Âu Vũ Trì ở đây, cô không cần ở lại. Đang định nói ra về thì di động của Âu Vũ Trì bỗng đổ chuông. Tiếng chuông vọng lên trong phòng bệnh yên tĩnh nghe vô cùng chói tai, anh ta vội vàng chạy ra ngoài nghe điện.
Rón rén thu dọn hộp cháo hoa dưa muối, Bạch Lộ chuẩn bị đem đi vứt rồi tiện thể đi luôn. Khi cô đi ra khỏi phòng bệnh, đúng lúc Âu Vũ Trì nghe điện thoại xong, chuẩn bị về phòng. Thấy cô tỏ vẻ muốn đi, anh ta lập tức ngăn lại. “Cô không được đi, cô đi rồi một mình tôi biết làm thế nào?”
“Anh tìm chị gái anh ấy đi! Tôi và anh đều là người ngoài, những lúc thế này nên báo cho người nhà đến thì tốt hơn.”
“Giờ chị Dao không ở Bắc Kinh, chị ấy đang ở Trùng Khánh khảo sát công việc học tập, hôm nay còn xuống mấy huyện hay thôn nào đó, chắc cũng phải đến chập tối mới về. Tôi đã nói chuyện với lãnh đạo bệnh viện, thông báo cho
chủ nhiệm phòng chụp CT chiều nay đến sớm một chút, nhanh chóng sắp xếp cho Minh Viễn. Nếu không thấp tha thấp thỏm thế này càng khó chịu, chi bằng cứ biết kết quả sớm. Nếu không tốt, cô phải nghĩ cách giúp tôi giấu cậu ta. Tôi và cậu ta thân nhau quá rồi, nói dối một câu là cậu ta phát hiện ra ngay.”
“Sao tôi có thể giúp anh giấu anh ta được? Chưa chắc tôi nói gì anh ta tin. Hay anh gọi cha mẹ anh ta đến?”
“Không được, trước khi có kết quả chính xác, không thể làm kinh động đến ông già nhà cậu ta. Ông ấy tuổi đã cao rồi, không chịu được tin sốc thế này đâu. Hơn nữa, giờ ông ấy đang đi công tác ở ngước ngoài, nước xa không cứu được lửa gần, ngược lại còn khiến ông ấy thêm lo lắng, thà không nói còn hơn!”
“Nhưng…”
“Đừng có nhưng nhị gì ở đây, tóm lại là giờ cô không được đi đâu cả! Chờ có kết quả chụp CT, nếu không sao thì cô hãy về, tôi tuyệt đối không ngăn cô nữa!”
Ngừng một lúc, Âu Vũ Trì lại nói: “Tôi biết cô có nhiều khúc mắc với Chương Minh Viễn, hay nói thẳng ra là thù hận, nhưng có vài chuyện tôi nghĩ cô nhất định đã hiểu lầm cậu ấy. Chẳng hạn như việc cô nghĩ cậu ấy không quân tử, nói lung tung sau lưng cô về chuyện cách đây năm năm. Nhưng tôi có thể thề với cô rằng, ngoài tôi ra, cậu ấy chưa bao giờ nói chuyện này với người khác. Cho dù tôi biết cũng bởi hôm đó tôi cũng có mặt ở đó, cho nên cậu ấy mới không thể giấu được.”
Bạch Lộ sững sờ. “Cái gì? Hôm đó anh cũng ở khách sạn Ariel Bay?”
“Đúng, hôm đó chẳng phải Minh Viễn không mang nhiều tiền mặt nên phải ra ngoài rút tiền sao? Đúng lúc gặp tôi ở cửa, cậu ấy mượn tạm của tôi một vạn tệ, còn không nói dùng để làm gì. Tôi hiếu kỳ theo dõi, phát hiện hai người đang ngồi cùng nhau, khi đó còn gọi điện trêu cậu ấy vài câu nữa.”
Bạch Lộ nhớ lại hôm đó, sau khi Chương Minh Viễn đưa cô một vạn, anh có nghe một cuộc điện thoại. Xem ra lời của Âu Vũ Trì rất đáng tin, không thể là bịa đặt ra được. Thì ra anh ta đã sớm biết vụ này.
“Sau lần đó, tôi thường trêu cậu ấy, nói cậu ấy đã ăn một quả lừa, nhưng cậu ấy kiên quyết nói cô không thể là kẻ lừa đảo, trông bộ dạng cô đáng thương như vậy, nhất định không phải đang diễn kịch. Còn nói nếu có kẻ lừa đảo diễn đạt như vậy thì những diễn viên đạt giải Oscar đều có thể về vườn rồi.”
“Thực ra…” Âu Vũ Trì định nói nhưng lại do dự. “Tôi không biết giờ cô có tin những lời này hay không nhưng tôi vẫn muốn nói, còn tin hay không là tùy cô. Thực ra Chương Minh Viễn không thích thú gì chuyện nữ sắc, cậu ấy chưa bao giờ để ý đến những cô gái làm tiền ở khách sạn cao cấp, cô là ngoại lệ đầu tiên. Cậu ấy cảm thấy cô không giống loại người đó, phải đi đến nước này hẳn là có nỗi khổ riêng. Cậu ấy đưa cô đi thuê phòng cũng không phải vì muốn cùng cô làm chuyện đó, mà muốn biết vì sao cô phải làm như vậy, cho nên mới đưa tiền cho cô trước. Đương nhiên giờ tôi nói chuyện này có thể cô sẽ không tin, dù sao đêm đó cô cũng đã bỏ chạy, cậu ấy sẽ làm gì hay không cũng chẳng có gì để chứng minh cả.”