Cắt ngang dòng hồi ức của tôi là tiếng gào khóc của ai đó, một chiếc băng ca được đẩy ra từ phòng mổ, một người nằm trên đó được phủ khăn trắng , y tá vừa đẩy băng ca qua người tôi, sau lưng là một người đàn ông và hai đứa trẻ nức nở đi theo. Tôi đứng đờ người nhìn theo bóng họ khuất dần ở cuối hành lang, sự bàng hoàng, xót xa và sợ hãi đã khiến người tôi như đông cứng lại. Mất một lúc lâu sau tôi mới tự trấn tĩnh và ngồi xuống ghế chờ, cảm giác nặng nề, buồn đau này thật khó tả, tôi chớp mắt liên tục để ngăn nước mắt sắp tràn ra, nhưng dường như vô ích.
Cửa phòng mổ lại mở, tiếng kẹt cửa rất to, tôi định quay đi vì không muốn chứng kiến thêm một cảnh đau lòng nào nữa. Nhưng, giọng nói rất quen cất lên đã ngăn tôi lại, anh bác sĩ xoay người đấm tay vào tường miệng chửi thề “ Chết tiệt thật !” , một hai cô y tá nhìn anh ta một cách ái ngại rồi bước qua. Anh bác sĩ cởi áo blouse vò trong tay và nặng nề bước từng bước dọc hành lang. Tôi im lặng đi theo sau anh ta, không cất nổi lời nào, và cũng không hiểu mình đi theo để làm gì nữa, chỉ cảm thấy trong mỗi bước chân của mình có sự hồi hộp khó tả.
Cho đến khi anh ta đứng trước cửa nhà vệ sinh nam thì tôi mới hốt hoảng gọi to “ Anh gì ơi” . Anh bác sĩ quay lại, nhìn thấy tôi anh ta nhếch mép cười.
“ Cô cũng đến cơ à, tôi tưởng cô chuồn luôn rồi chứ”
“ Anh đánh giá thấp tôi rồi, tôi chờ anh từ trưa đến giờ đấy” .
“ Cô không biết gọi điện à ? À, mà cô có gọi thì tôi cũng không nghe được”
“ Tôi làm mất số của anh, sợ không gặp được anh nên phải ngồi chờ ”
Anh bác sĩ không nói gì, đẩy cửa phòng vệ sinh rồi đóng sập lại, tôi chỉ nghe tiếng anh ta vọng ra từ bên trong “ Đợi tôi một lát” . Ôi, kiếp trước tôi làm gì nên tội mà kiếp này tôi gặp toàn thể loại đàn ông kênh kiệu, vô duyên và gian xảo thế nhỉ ?
Tôi đứng mòn chân ngoài phòng vệ sinh, chả hiểu anh ta làm cái quái gì mà lâu đến thế. Vài người đàn ông đi qua nhìn tôi như người từ hành tinh khác đến, thật xấu hổ không biết để đâu cho hết. Biết số phận thê thảm thế này thì tôi chả thèm đến đây là gì, cứ chuồn luôn như Sâm Cầm nói có phải đỡ hơn không.
Bác sĩ bước ra vừa đi vừa gấp lại chiếc áo blouse lúc nãy, anh ta liếc sang tôi, giọng có vẻ bình tĩnh hơn lúc trước nhiều “ Cô không phải làm thủ tục gì đâu, tôi hoàn tất sáng nay rồi, anh ta nằm có hai tiếng rồi về, có thuốc thang gì đâu mà mất tiền” . Lòng tôi như mở cờ trong bụng, không mất tiền là sướng rồi, nhưng nếu thế thì anh ta bảo tôi đến đây làm gì nhỉ ? . Anh ta dường như đoán được ý của tôi liền nói “ Tôi thử cô thôi, ai ngờ cô đến thật, xem ra cô cũng thật thà phết” . Ôi, điên thế chứ lị, mình mất cả buổi chiều chỉ để làm trò thử của người khác sao, tôi chỉ nói “ Cảm ơn” rồi quay phắt đi, không nói thêm gì nữa. Anh ta cũng chả thèm đuổi theo hay nói gì, máu điên bốc lên não, chuyện này mà đến tai Sâm Cầm chắc nó cười tôi vỡ mặt chứ chẳng chơi đâu. Thật khốn khổ.
Ra đến sân bệnh viện mới nhớ mình làm gì có xe mà về, giờ mà gọi cho Sâm Cầm chắc nó không nghe máy đâu, nó mà làm việc thì có gọi đằng giời nó cũng chẳng thèm ngó đến cái điện thoại. Thôi, bắt xe ôm vậy, trời ạ, đã mất công, mất việc chờ đợi mà không làm được gì giờ lại còn tốn tiền xe ôm nữa chứ, thật là một ngày đen đủi. Tôi lếch thếch ra khỏi cổng viện, lòng thầm thề không bao giờ bước chân vào đây nữa, có chết tôi cũng chết ở viện khác. Haiz, tức một người mà ghét lây cả viện là thế đấy, nhưng kệ chứ, yêu ghét gì cũng là quyền của tôi mà.
Tiếng còi xe “ bim, bim” sau lưng khiến tôi giật mình ngoái lại. Tay bác sĩ ngồi trên chiếc xe ga mỉm cười nửa miệng. Hắn hỏi tôi sao đi bộ, tôi bảo không có xe, đại loại hai bên hỏi qua đáp lại một hồi hắn đề nghị sẽ chở tôi về tận nhà coi như chuộc lỗi hôm nay đã lừa tôi. Ngẫm đi ngẫm lại, mình chả mất gì, thậm chí còn lãi được tiền xe ôm nữa thì tội gì nhỉ ? Tôi gật đầu, mà lòng thầm hỏi không hiểu mình vốn khó gần thế mà sao lại nhận lời dễ dàng vậy ! Mà cũng chả phải lăn tăn gì nhiều, việc gì tốt cho túi tiền của mình thì cứ cố gắng mà thực hiện thôi. \
Anh ta vừa chở tôi vừa hỏi thăm chuyện tối qua đã dàn xếp ổn thỏa chưa. Tôi cũng chẳng ngại ngần mà kể lể với anh ta vụ đụng độ sáng nay, còn nhắc lại kết luận của Sâm Cầm về sự đểu giả của những anh chàng có ria mép. Anh bác sĩ bật cười thành tiếng, anh ta nói ở trọ vui quá nhỉ, thoải mái, thân tình mà có nhiều chuyện vui. Ôi, ở trọ không thú vị như anh nghĩ đâu, anh bác sĩ ạ ! Anh phải trả tiền thuê nhà hàng tháng, tiết kiệm điện, nước, tháng nào điện tăng, nước tăng anh sẽ đau lòng y như ai đó vừa xẻ thịt anh ấy. Anh ta còn cười to hơn, khiến tôi bối rối, chưa bao giờ tôi nói chuyện thoải mái với ai như thế, tôi đành chốt lại một câu để khẳng định rằng mình không nói quá lên lời nào. “ Không tin thì anh cứ thử ở một lần mà xem”. Không ngờ anh ta đáp lại “ Có lẽ, tôi sẽ thử” .