“Anh bị đau chân à?”
“Tôi bị chó cắn! Đau bỏ bố!”
Chết! Thế là bị chó cắn thật à? Sâm Cầm sốt sắng đòi xem vết thương, Ria Mép nhất định không chịu. Sâm Cầm cứ thế cúi xuống nhìn chân Ria Mép, Ria Mép nhảy sang một bên rồi khổ sở nhìn Sầm Cầm.
“Đồ gia cầm! Cô có biết tôi bị cắn ở đâu không mà xem?”
“Ừ nhỉ? Thế ở đâu?”
Ria Mép nhìn hai đứa tôi vẻ ngại ngùng, anh ta quay mặt đi chỗ khác rồi nói nhanh:
“Ở... m... ông.”
Sâm Cầm cười ha ha, tôi cũng bật cười, con chó này duyên thế chứ lị. Ria Mép mặt đỏ như gấc chín, gạt tay Sâm Cầm ra rồi bỏ đi. Hai đứa tôi cun cút chạy theo, tôi nói với Sâm Cầm nhưng thực chất là cố để cho Ria Mép nghe.
“Dù sao cũng phải kiểm tra vết thương của anh ấy như thế nào chứ, để còn xem có nên đi viện không.”
Ria Mép ngay lập tức quay lại, trừng mắt nhìn tôi.
“Không xem xiếc gì cả!”
“Nhưng... lỡ... con chó ấy bị... dại thì sao?”
Câu nói của tôi hình như có sức công phá rất lớn, bằng chứng là cả Sâm Cầm và Ria Mép đều đứng hình mất mấy giây. Mặt Ria Mép từ chỗ đỏ ửng chuyển sang tái xanh, Sâm Cầm cũng không kém. Sâm Cầm vội hét lên “Gọi taxi, đến bệnh viện ngay!”.
Ria Mép khổ sở ngồi nửa mông trên xe taxi, tôi và Sâm Cầm vẫn giữ bộ mặt nghiêm trọng nhưng tự nhiên lại thấy buồn cười. Hai đứa không nhịn được bèn cười phá lên, Ria Mép giận dỗi lườm chúng tôi.
“Thấy bạn bị thương mà vẫn cười được hả? Thế mà hai cô xoen xoét cái mồm nói là coi tôi như bạn thân cơ đấy!”
Tôi đang trên đà cười nên điềm nhiên trả lời lại:
“À, thì bạn thân thật... nhưng mà thân ai nấy lo!”
Mặt Ria Mép tím bầm lại như củ khoai nướng, Sâm Cầm nhéo tay tôi. Ôi, sao tôi lại thở ra được câu tổn thương đến người khác thế nhỉ? Tôi ngoái lại, mặt Ria Mép vẫn thâm sầm thâm sì, định xin lỗi một câu mà taxi đã đến bệnh viện nên tôi đành cất lời xin lỗi sau vậy, mạng người là quan trọng mà.
Chương 4: Hãy cứ hồn nhiên như cây cỏ
Chương 4.1
Sâm Cầm và tôi, mỗi đứa một bên xốc nách Ria Mép vào phòng cấp cứu. Lúc ở trên xe, anh ta lải nhải trách móc chúng tôi không tiếc lời, thế mà đến sân bệnh viện thì không biết miệng để đâu mà im như hến. Mà không im sao được, giờ này còn giở trò mắng mỏ ra thì chỉ có thiệt thân thôi, hai đứa tôi mà tức lên thì sẵn sàng bỏ anh ta một mình để phi về phòng chơi trò cá ngựa chứ tội gì phải ở đây cho mệt người.
Đang có một ca cấp cứu khác, các bác sĩ bận tập trung vào đó nên chúng tôi phải ngồi đợi mất một lúc. Ria Mép mặt xanh như tàu lá đứng dựa vào tường, trong khi Sâm Cầm và tôi ngồi một đống, mặt đứa nào đứa nấy đầy vẻ thương tâm, cứ như kiểu có người sắp chết ấy. Thú thật, khi ở ngoài đường còn toe toét cười được, chứ bước chân vào bệnh viện không hiểu sao trong lòng tôi trở nên hoang mang và lo sợ kỳ lạ, tôi nghĩ, Sâm Câm cũng không khác gì tôi.
Khi bác sĩ quay ra, chúng tôi hơi ngỡ ngàng nhìn nhau, ô, vẫn là tay bác sĩ cấp cứu cho Ria Mép ngày nào. Hắn lướt mắt về phía hai người kia rồi dừng lại nhíu mày nhìn tôi với thái độ lạnh lùng như thể tôi chưa từng đi uống café với hắn vậy. Nói chung, tôi chẳng để tâm làm gì, bởi thông thường, chỉ có những kẻ yếu thế mới luôn tỏ ra mình nguy hiểm trước mặt người khác mà thôi. Tôi cũng đáp lại cái nhìn đó với điệu bộ kiêu hãnh không kém. Hắn liếc mắt sang Sâm Cầm, giọng điệu rất kẻ cả:
“Sao? Ai là người bị bệnh?”
Sâm Cầm và tôi đều hùng hổ chỉ về phía Ria Mép đang đứng run rẩy bên tường. Tay bác sĩ liếc sang tôi:
“Không phải hai người lại đánh anh ta nữa chứ?”
“Tất nhiên là không!”
Tôi và Sâm Cầm đồng thanh trả lời, lúc này Ria Mép mới lúng búng mấy câu trong miệng:
“Em... em... bị... chó cắn...”
Tay bác sĩ như hiểu ra vấn đề, gật đầu vẫy Ria Mép lại phía chiếc giường giữa phòng. Ria Mép lặng lẽ tiến đến, tay bác sĩ đã hỏi:
“Vết thương ở đâu?”
“Ở... mông...”
Không hiểu sao ngay khi câu trả lời của Ria Mép vừa vang lên, tôi và Sâm Cầm lại cùng ngoác mồm ra cười một lúc. Ria Mép mặt đỏ như gấc, còn tay bác sĩ vẫn điềm tĩnh như không. Hắn bảo Ria Mép tụt quần xuống, Ria Mép ngại ngùng không chịu, hắn mắng luôn:
“Cậu muốn mắc bệnh dại à? Cởi ra đi! Còn hai cô kia vô duyên vừa thôi, làm như kiểu các cô chưa nhìn thấy mông đàn ông bao giờ vậy!”
Oái! Sao ở đời lại sinh ra cái thằng cha ăn nói thô thiển như vậy chứ. Hắn coi chúng tôi là loại con gái gì thế? Tôi thì chưa từng có mảnh tình rách nào nên không tính đến, nhưng kể cả một đứa như Sâm Cầm có trong tay tầm vài chục mối tình, sâu đậm có, thoảng qua có, đơn phương có, nhưng ít nhất giữa đám đông nó cũng phải có cái quyền được giả vờ ngây thơ chứ? Tại sao lại có người nỡ toang toác vạch mặt con gái như thế kia!