Tôi há mồm định nói gì đó, nhưng nghĩ lại, biết nói gì bây giờ? Chẳng lẽ lại trưng ra cái mặt giả ngây ngô mà hét lên rằng “Anh ơi! Em thực sự trong sáng mà” à? Trong một số trường hợp, thà không nói gì thì người ta còn ngờ ngợ mà suy xét chứ cứ bô bô mồm ra giải thích là kiểu gì cũng bị ép nhận tội cho đến cùng. Tôi chả dại! Mà thực ra, chỉ có tôi nghĩ quá nhiều chứ tay bác sĩ sau khi nói xong câu đó đã vội vàng bắt Ria Mép nằm úp xuống giường, kéo tụt quần xuống để xem vết thương luôn. Tôi và Sâm Cầm cùng ngoảnh mặt đi chỗ khác, chả biết tay bác sĩ xem xét kiểu gì, chỉ năm phút sau hắn gọi cô y tá lại bảo rửa vết thương cho Ria Mép.
Xong xuôi đâu đấy, tay bác sĩ quay sang nhìn chúng tôi, vẫy tay gọi Sâm Cầm lại gần chỗ mình.
“Cô ở đây, chờ y tá rửa vết thương xong thì nhận vaccin phòng dại để tiêm cho cậu ấy nhé.”
Tôi vừa mới loáng thoáng nghe chữ “dại” đã tá hỏa lên, đứng bật dậy hỏi dồn:
“Anh nói sao? Có nghĩa là cậu ấy bị... dại rồi à?”
“Cô tốt nghiệp trường gì ra mà không biết bị động vật cắn thì phải tiêm phòng dại để phòng tránh? Nếu anh ta mà bị dại thì còn bình yên mà nằm đây được nữa à?”
À, đúng rồi, bình thường người ta vẫn tiêm phòng dại sau khi bị chó cắn mà. Khổ quá, cứ thần hồn nát thần tính nên mới tưởng là Ria Mép bị dại, chứ thật tình tôi đâu có ngốc đến mức ấy. Tay bác sĩ liếc Sâm Cầm rồi dặn dò là mấy nữa phải đưa Ria Mép đi tiêm phòng dại đều vào, tránh trường hợp bị lây bệnh thật thì nguy, vì vết thương của bệnh nhân khá sâu. Sâm Cầm đứng nghe như nuốt từng lời, chưa bao giờ tôi thấy nó nghe ai nói mà chăm chú đến thế, chắc là nó sợ nhỡ đâu Ria Mép bị bệnh dại mà lăn ra chết thì trách nhiệm thuộc về nó cũng không ít. Tay bác sĩ lạnh lùng bước đi, khi ngang qua tôi, hắn dừng lại, nói như ra lệnh:
“Còn cô, Trăng Thanh! Cô ra đây gặp tôi một lát.”
Mẹ ơi, chuyện gì đây? Hay lại muốn đút lót phong bì phong bao đây? Gớm, đã định vòi vĩnh rồi thì nói nhỏ nhẹ một tí không được à? Lại còn giả vờ tỏ vẻ ta đây nữa cơ. Tôi vội vàng sờ vào túi quần kiểm tra xem có tiền trong đó không, thấy tay có vẻ cộm cộm, tôi yên tâm đứng dậy theo hắn ra ngoài.
Tay bác sĩ bước nhanh qua mấy hành lang rồi dừng lại ở chỗ vắng người nhất. Ái chà! Cũng thành thạo ghê nhỉ, còn biết chọn chỗ vắng mà nhận bồi dưỡng nữa cơ đấy. Nhìn mặt thì rõ bảnh bao, phong lưu mà sao vẫn cố bòn rút dăm ba đồng bạc nhỏ nhoi của người bệnh mới nhục chứ. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy hận thay cho cái nhan sắc nam tử ấy, đáng lẽ với một con người như vậy, tính cách như vậy thì khuôn mặt phải như con... chihuahua chứ nhỉ? Ôi, ở đời chẳng biết thế nào mà lần, mặt xấu chưa chắc tâm đã xấu và ngược lại, thôi thì chấp nhận chứ biết làm sao! Tôi lại sờ tay vào túi quần, lòng như xát muối, thế là vài giây nữa thôi, mấy trăm nghìn mồ hôi xương máu của tôi sẽ bay vào túi tay bác sĩ đốn mạt kia. Ôi cuộc đời! Tiền chui vào túi thì ít mà tiền bay ra ngoài thì nhiều hơn cả lá trên rừng.
Trong lúc tôi đang đau khổ làm “điếu văn” cho mấy tờ tiền trong túi, thì tay bác sĩ đột nhiên xoay người lại, kéo tôi đi sát vào tường, giọng hắn vang lên, gầm gừ trong miệng:
“Tại sao từ hôm ấy đến nay không gọi điện cho tôi?”
Ơ hay, tôi thích gọi điện cho ai thì đó là quyền của tôi chứ? Sao lại tra hỏi tôi bằng thái độ hằn học như thế chứ. Tôi nhanh chóng rút tay lại, giương mắt lên nhìn hắn.
“Tại sao tôi lại phải gọi cho anh?”
“Vì cô có số của tôi!”
“Tôi có số của anh không có nghĩa là tôi bắt buộc phải gọi cho anh. Với lại, anh chẳng bảo là bao giờ ăn không được, sắp đi gặp Diêm Vương thì gọi cho anh còn gì? Từ hôm đấy đến nay tôi vẫn ăn uống, chơi bời bình thường nên chẳng cần phải gọi.”
“Đồ đầu đất! Tôi nói thế, nhưng cô vẫn phải gọi cho tôi chứ. Người ta đưa về tận nhà mà sau đấy không một lời cảm ơn, cô không thấy bất lịch sự sao?”
“Sao lại bất lịch sự? Rõ ràng hôm đấy anh rủ tôi đi thì phải đưa tôi về chứ. Mà anh cứ nằng nặc bắt tôi gọi cho anh, sao anh không tự gọi cho tôi đi?”
“Tôi mà có số của cô thì tôi đã gọi rồi! Hôm đấy tôi chỉ lưu số tôi vào máy cô mà quên mất không gọi sang máy tôi!”
Nghe đến đây tôi chợt bật cười:
“Ha! Ha! Anh mới là đồ đầu đất ấy!”
“Kệ tôi, giờ đưa điện thoại của cô đây!”
“Làm gì?”
“Gọi sang số của tôi, nhanh lên!”
Khỏi cần, tôi không muốn ai động đến điện thoại của tôi nữa đâu, để tôi tự làm là được rồi. Tôi rút điện thoại ra, mày mò mãi mà không nhớ là mình đã lưu hắn tên là gì trong điện thoại. Tay bác sĩ sốt ruột giằng lấy.