Mãi đến khi ăn xong, nhìn xuống tôi mới phát hiện ra chiếc quần Jean của mình bị rách một mảng ở đầu gối bên phải, có lẽ là do hậu quả của cú ngã lúc nãy, may mà chân không xây xước gì. Bắp Ngô cũng trông thấy vết rách đó, hắn hỏi tôi liệu mặc quần rách thế có ngại không? Tôi mỉm cười, lôi trong túi xách ra một chiếc kéo nhỏ rồi giơ đầu gối bên trái lên. Bắp Ngô trợn mắt nhìn tôi:
“Này, định làm gì đấy?”
Tôi chẳng nói gì, lấy kéo rạch một đường lên đó rồi dùng tay xé toạc theo đường rạch vừa xong và bắt đầu giơ hai đầu gối lên so sánh.
“Giờ rách bằng nhau chưa nhỉ?”
Bắp Ngô nhíu mày, nhưng vẫn trả lời:
“Tôi nghĩ, chỗ cô vừa mới rạch nhỏ hơn so với chỗ rách bên kia.”
Tôi lại túm lấy mảng quần vừa xé đó, xé thêm một tí nữa rồi nhìn sang hai bên, cười một cách hài lòng.
“Xong! Thế là tôi có cái quần theo mốt quần bò rách rồi đấy! Hợp mốt nhỉ?”
Bắp Ngô bật cười lớn:
“Trăng Thanh! Cô hồn nhiên thật đấy.”
“Ồ, đương nhiên, tôi luôn hồn nhiên như cây cỏ.”
Tôi buột miệng nói thế và ngay lập tức nghĩ rằng mình thật ngu ngốc. Kiểu gì hắn cũng sẽ bắt bẻ và tìm cách dìm tôi cho đến lúc tôi không ngẩng đầu lên được cho mà xem. Nhưng không, hắn tuyệt nhiên không có lời bình luận nào, chỉ lặng lẽ mỉm cười, tôi cũng cười theo. Tôi chẳng biết hắn cười cái gì, nhưng tôi thì đang tự cười mình vì cái tính chưa gì đã xù gai ra sợ người khác tấn công. Đôi khi, cẩn trọng quá mức sẽ gây ra nhiều phiền toái hơn là cứ hồn nhiên mà thể hiện những gì mình có.
Thi thoảng, tôi thấy tay bác sĩ Bắp Ngô này thật kiêu kỳ và khó chịu, nhưng nhiều lúc lại thấy hắn gần gũi và ấm áp hơn nhiều người tôi gặp. Con người như hắn quả là một khối mâu thuẫn to đùng, tôi nghĩ, đôi khi chính hắn cũng chưa chắc đã biết mình là người như thế nào chứ đừng nói gì một người xa lạ như tôi.
Chương 5: Khi... ăn... đừng ngẩng đầu lên!
Chương 5.1
Buổi sáng Chủ nhật, tôi, Sâm Cầm, Ria Mép ngồi xếp bằng trên giường chơi trò đánh bài ăn tiền. Đang đến đoạn cao trào thì Sâm Cầm có điện thoại, nó hớn hở phi như bay đi thay quần áo mà vẫn không quên vơ hết đống tiền vừa thắng đút vào túi. Ria Mép liền tru tréo lên tố cáo Sầm Cầm ăn gian, “cướp tiền” bỏ trốn. Còn tôi cười thầm, chẳng có ai lôi được nó ra khỏi trò vui này ngoài một gã đàn ông mà nó thích.
Sâm Cầm yêu rất nhiều mà thất tình cũng lắm. Tôi luôn ngưỡng mộ cách yêu của nó, yêu là yêu thế thôi, chẳng toan tính gì. Cứ mỗi lần một cuộc tình chấm dứt, nó sẽ có một tuần để khóc lóc, đau khổ, dằn vặt rồi sau đó lại tiếp tục vui và bước đi, yêu lại từ đầu như chưa từng bị tình yêu ruồng bỏ.
Trong số cả tá chàng người yêu của nó, tôi chỉ gặp hú họa vài chàng, còn lại chỉ nghe qua chuyện kể hay vài bức ảnh nó khoe. Sâm Cầm có một nguyên tắc bất di bất dịch khi yêu là không dẫn anh nào về nhà, nó bảo yêu chỉ vì yêu thôi, không vì tiền, không vì hoàn cảnh, không muốn liên quan đến cuộc sống của nhau nhiều để khi lỡ có chia tay cũng không phải loanh quanh mệt mỏi với mấy thứ dây mơ rễ má khác. Sâm Cầm là vậy, trong bất kỳ trường hợp nào nó cũng luôn dọn đường để rút lui một cách êm đẹp nhất cho bản thân. Tôi thích cách sống của nó vì tôi chẳng bao giờ đủ dũng khí để cân bằng mọi thứ như nó.
Ria Mép sau một hồi gào rú chuyện Sâm Cầm “hốt” tiền bỏ chạy mà không thấy cô nàng phản ứng gì bèn bấu tay tôi hỏi khẽ:
“Này, Gia Cầm có người yêu thật à? Thằng cha đó trông thế nào?”
Tôi đập tay hắn, hất hàm về phía Sâm Cầm nói to, cốt để nó nghe thấy:
“Hỏi nó ấy!”
Sâm Cầm ngoái lại, mặt tỉnh bơ.
“Anh hỏi người yêu thứ mấy?”
“Cái gì? Cô mà cũng có những mấy người yêu cơ à?”
“Chứ sao nữa, lâu nay anh đứng cạnh núi Thái Sơn mà không biết đấy, nói cho mà nghe, nếu tính sơ sơ, số người yêu tôi từng có cũng bằng số ngón tay trên hai bàn tay anh đấy.”
Trong lúc Ria Mép há hốc mồm cấm khẩu, tôi lại còn hí hửng đùa Sâm Cầm:
“Mày tính toán thế à? Tao nhớ là hôm trước mày còn giơ cả ngón chân ra đếm cơ mà!”
Sâm Cầm giơ một ngón tay khen ngợi về phía tôi rồi cười ha ha, nó xách túi ra khỏi nhà, không quên dừng lại vẫy tay chào tạm biệt Ria Mép. Ria Mép lườm Sâm Cầm một cái sắc lẹm:
“Thế thằng cha cô định đi chơi cùng là người yêu thứ mấy?”