Ông Chấu cũng hùng hổ đế thêm vào “Quá xấu!”
Tôi ngơ ngác nhìn hai người, bà Vịt đi một vòng quanh người tôi kéo kéo tóc tôi lên, chun mũi vẻ không hài lòng:
“Tóc nữa, tóc quá rối!”
Ông Chấu gật gù vẻ đồng tình. Tôi há hốc mồm nhìn hai ông bà, chẳng lẽ tối qua uống nhiều rượu quá đến giờ vẫn chưa tỉnh hay sao? Bà Vịt chả thèm quan tâm đến sự ngỡ ngàng của tôi, bà lăm lăm kéo tôi về phòng.
“Vào thay váy, váy đẹp đẹp vào!”
“Cháu thích mặc quần... mà cháu mặc gì thì có liên quan gì đến...”
Tôi chưa kịp nói hết câu, ông Chấu đã vội vàng chống nạnh, hét lên:
“Sao không liên quan? Cháu phải gây ấn tượng với sếp cháu chứ!”
“Đúng! Từ nay trở đi, không được ăn mặc xuề xòa như thế nữa! Vào, thay ngay váy cho tôi!”
“Nhưng mà... cháu chả thích... với cả chả cần gây ấn tượng gì hết đâu.”
“Nói không nghe à? Không gây ấn tượng được với thằng Huân thì mày đừng hòng... được ở trọ nhà này nữa! Nhanh... thay váy!”
Ông Chấu cũng cố rướn giọng hét vào tai tôi:
“Đúng! Mày mà không làm nên cơm cháo gì thì tháng này tiền trọ tăng gấp đôi! Tiền nước nữa, cũng gấp đôi nốt!”
Bà Vịt vừa lườm ông Chấu, vừa lôi xềnh xệch tôi vào phòng, chốt cửa lại và bắt đầu quá trình hì hục lục trong tủ đủ các loại quần áo ướm lên người tôi để ngắm. Tôi chỉ chống chế yếu ớt được mấy câu nhưng đều bị bà Vịt gạt đi hết! Than ôi! Giờ mới hiểu được tâm trạng bất lực và cam chịu của ông Chấu bấy lâu nay, tôi thương ông quá! Trước nay, tôi cứ quy kết ông là hèn, nhưng đứng trước một mụ vợ chuyên “lấy thịt đè người” như bà Vịt thì dù có muốn vùng lên đến mấy cũng đành cúi đầu bất lực thôi.
Loanh quanh mãi, cuối cùng bà Vịt cũng tròng được vào người tôi một chiếc váy màu ghi, bà túm tóc tôi tết lại thành một con... rết từ đỉnh đầu xéo xuống. Tôi liếc mình trong gương, ôi chao, bà Vịt trông thế mà cũng thời trang phết, nhìn tôi cũng “xì-tin” và dịu dàng giống như ai. Bà Vịt quả là lắm tài lẻ, chửi nhau hay, nấu ăn ngon, mà tết tóc, trang điểm cũng đâu ra đấy! Quả thật, bấy lâu nay tôi đã đánh giá sai con người này rồi.
Sau khi “tân trang” xong đâu đấy, bà Vịt đẩy tôi ra xa, ngắm lại một lần nữa rồi gật gù hài lòng:
“Tốt rồi! Giờ thì đi đi.”
“Bà làm cháu muộn giờ làm rồi đấy, cháu bị phạt nửa ngày lương thì ai đền cho cháu đây!”
“Lằng nhằng, muộn giờ làm còn hơn là muộn chồng con ạ!”
Tôi há mồm định cãi, bà nhầm to rồi, tôi hoàn toàn không phải là gái ế đâu nhé! Nhưng bà Vịt đã kịp đẩy tôi ra cửa bằng cánh tay hộ pháp của mình, bà dúi tôi lên xe, kèm theo một lời “đe dọa”:
“Từ ngày mai, phải ăn mặc như thế đi làm, nếu không là không ra khỏi cổng được với bà già này đâu.”
Thấy bộ dạng hùng hổ của bà Vịt, tôi đành ngậm miệng, gật gật vài cái lấy lệ rồi leo lên xe phóng vút đi. Thế coi như xong rồi, muộn mất gần hai mươi phút, trong một tháng mà đi làm muộn đến ba lần, lần nào cũng muộn đau muộn đớn, muộn đến nỗi không thể cứu vãn được mới chết chứ, nghĩ đến việc tiền lương bị cắt xoèn xoẹt vì những lý do đi muộn không đâu của mình khiến tôi buốt lòng ghê gớm.
Tôi nhè nhẹ đi vào phòng, kéo ghế ngồi cố để không gây một tiếng động nào, tôi không muốn gây chú ý cho mọi người ở phòng làm việc, bởi kiểu gì tí nữa cũng sẽ có cả một trận “mưa” bàn tán vây quanh nhân vật chính là tôi ngay. Tôi thở phào vì hình như mọi người quá bận rộn mà không để ý đến sự xuất hiện của tôi, tôi lặng lẽ cắm mặt vào đống tài liệu về công ty New Style như thể mình đã có mặt ở đây từ lúc sáu giờ sáng chứ không phải chín giờ như vừa nãy ấy!
Đột nhiên, có tiếng gõ nhẹ nhẹ lên mặt bàn, không cần ngẩng lên tôi cũng biết đó là sếp Thành, lại rủ đi ăn cơm cho mà xem, nhưng lần này tôi nhất quyết từ chối. Tôi không thể cả nể mãi được, tôi biết dư luận bàn tán gì đằng sau tôi, và cũng nhạy cảm để biết rằng sự thân thiết giữa tôi và sếp Thành có gì đó thật... không bình thường. Đương nhiên, vấn đề mờ ám là ở phía sếp, còn tôi thì hoàn toàn vô tư và vô can, tôi chẳng qua chỉ bất đắc dĩ mới thân với sếp Thành, chứ ai dại gì mà “bám” lấy chứ.
Bàn tay không kịp gõ đến lần thứ ba thì tôi đã vội vàng lên tiếng mặc dù mặt vẫn cắm vào màn hình máy tính chứ không dám nhìn thẳng lên.
“Em xin lỗi, hôm nay, em...”
“Xin lỗi vì đi làm muộn à?”
Tôi cứng người, giọng nói này không phải giọng của sếp Thành! Tôi vội vã ngẩng đầu lên và ôi thôi, đôi mắt ốc nhồi đang chăm chú nhìn tôi mỉm cười. Tôi vội vã đứng bật dậy, lắp bắp:
“Sếp... sếp Huân! Em cứ tưởng là...”
“... Thành phải không? Em đang chờ Thành à?”
“Dạ... không! Em chỉ... nói như thói quen thôi.”