“Ăn mặc, tóc tai kiểu gì mà trông dị hợm thế?”
Cái gì? Dị hợm á? Đúng là mắt hắn phải đeo thêm cặp kính dày hơn chừng vài phân nữa mới xứng ấy! Lâu lắm tôi mới mặc váy bó sát, tết tóc lệch, trang điểm kỹ càng thế này mà hắn “phun” ra từ dị hợm sao? Tôi nheo mắt, mặt thản nhiên nhìn hắn:
“Anh cận bao nhiêu độ rồi? Có cần phải đi đo lại mắt không?”
“Thôi khỏi, chỉ cần nhìn cô là tôi đau mắt rồi, có đo cũng chả chính xác được.”
Tôi giậm chân, bặm môi lườm hắn. Bắp Ngô kéo tay tôi.
“Lên xe! Tôi đói rồi!”
Lên thì lên, anh tưởng mình anh đói chắc, tôi cắm cảu leo lên xe mà chả thèm đôi co qua lại làm gì cho tốn công, tốn sức. Bắp Ngô vít ga đột ngột khiến tôi suýt nữa thì ngã nhào ra phía sau, may mà với tay ôm được... eo của hắn. Tôi vội vàng thu tay về và ngồi đung đưa chân hát nghêu ngao bài hát về mùa đông Hà Nội. Không phải tôi yêu đời mà chẳng qua tôi không có cách nào khác để thoát khỏi sự bối rối khi “tự tiện” ôm eo hắn mà thôi.
Chúng tôi dừng lại ở hàng Bò nầm nướng vỉa hè, mùi bơ trên chiếc bếp nướng tỏa ra thơm phức khiến cái dạ dày yêu quý của tôi không ngừng gào thét đòi ăn. Bắp Ngô thật sành ăn, giữa cái lạnh tê tái của mùa đông thế này mà ngồi nhấm nháp đồ nướng thì còn gì tuyệt hơn chứ. Vừa nhìn thấy đĩa thịt bê ra, tôi đã sung sướng xông vào “tả xung hữu đột” trên cái nồi nướng nhỏ. Bắp Ngô lừ lừ gạt đũa ra, hỏi bằng cái giọng rất chi là xách mé:
“Có mang nhiều tiền không mà gắp lia lịa thế hả?”
“Hâm à, tôi đi làm chứ có phải đi chơi đâu mà mang theo nhiều tiền.”
“Vậy thì gọi hạn chế thôi nhá! Không thì cô nhớ xem trên người có gì giá trị để cắm không đã.”
Tôi ngừng nhai, đánh mắt sang phía Bắp Ngô, vẻ ngạc nhiên:
“Ơ, tôi tưởng anh mời tôi?”
“Tôi mời cô hồi nào? Tôi chỉ rủ cô đi ăn chứ có nói mời đâu.”
“Rủ thì cũng như mời rồi còn gì!”
“Vớ vẩn, rủ là rủ mà mời là mời, hai phạm trù hoàn toàn khác nhau, cũng như trong phẫu thuật ấy, mổ ruột thừa khác hẳn với mổ dạ dày.”
“Thôi ngay cái giọng phẫu thuật học của anh đi, người nhìn cũng không đến nỗi mà sao lại ky kiệt thế! Mời con gái một bữa anh cũng xót à?”
Bắp Ngô vẫn điềm nhiên gắp thịt bỏ vào mồm, chả có tí biểu hiện gì gọi là bị kích động cả.
“Chưa biết ai ky kiệt hơn ai! Tôi mời cô bao nhiêu bữa còn cô đã mời tôi bữa nào đâu.”
Ờ, ừ nhỉ, quả đúng là bao lâu nay tôi đi ăn từ nhà hàng đến hè phố, từ karaoke đến trà đá đều do hắn chi hết, tôi chưa bao giờ phải móc hầu bao ra một lần nào. Ôi, thực ra là do tính tôi vô tâm chứ tôi không hề bủn xỉn đến mức ấy đâu. Tôi vội vã nhếch môi cười một nụ cười thân thiện với Bắp Ngô, nhưng kỳ thực miếng thịt bò đang ngậm trong miệng tôi đã đắng ngắt, khó nuốt lắm rồi. Dù vậy, tôi vẫn vung đũa, tỏ vẻ anh hùng:
“Thế thì hôm nay anh ăn tẹt ga đi! Tôi mời!”
“Tuyệt! Tôi không khách sáo đâu.”
Tôi cũng đập đũa xuống bàn, thể hiện bản lĩnh ta đây là một con người phóng khoáng và hào sảng, tôi lên giọng:
“Khỏi khách sáo, anh cứ ăn thoải mái, miễn là giới hạn trong vòng hai trăm nghìn là được!”
“Cái gì? Hai trăm nghìn thôi á? Cô cũng chịu chi phết nhỉ?”
“Chuyện! Tôi mà lại, đây là khoản to nhất từ trước đến giờ tôi chi cho một người đàn ông đấy! Đừng có kiện cáo vớ vẩn.”
Bắp Ngô ngừng đũa, nhìn tôi vẻ nghi hoặc:
“Thật á?”
Tôi gật đầu, đũa vẫn nhằm thẳng vào miếng thịt vàng ươm đang xèo xèo trong nồi. Bắp Ngô nhỏ giọng xuống:
“Thế thì tốt! Tôi sẽ không đòi thêm đâu.”
Tôi lườm Bắp Ngô, gớm, có đòi thêm thì tôi cũng chẳng có mà chi cho anh đâu. Tự nhiên mất hai trăm nghìn với tôi là đủ xót xa lắm rồi đấy. Bắp Ngô ngồi cười tủm tỉm, bất chợt ngẩng mặt lên nhìn tôi rồi nhíu mày vẻ khó chịu:
“Ai bảo cô sáng tạo ra một con rết loằng ngoằng trên đầu thế?”
“À, bà Vịt Bầu, sáng nay bà ấy bắt tôi phải làm thế nếu không sẽ không được ra khỏi cổng.”
“Bà ấy có vẻ nhiệt tình với cô nhỉ? Còn tìm chồng giúp cô nữa kia mà.”
Tôi giật thót mình, nghiêng người nhìn sang Bắp Ngô. Mặt hắn không có biểu hiện gì bất thường hết.
“Sao... sao anh... biết?”
“Tôi cái gì chả biết, chẳng qua không thích nói mà thôi.”
“Anh theo dõi tôi đấy à?”
“Hâm à, tôi làm gì có thời gian, nhưng mà... tôi có nội gián.”
“Ai? Ai?”
“Dại gì mà khai! Mà này, cái người mà bà Vịt giới thiệu cho cô ấy, anh ta thế nào? Đẹp trai bằng tôi không?”
Bắp Ngô hất hất mái tóc đầy kiêu hãnh, tôi bĩu môi, nghĩ đến sếp Huân Kều. Giời ạ, nếu so sánh hai người này với nhau thì thật là khập khiễng quá mức.