Khác với dự đoán của tôi, sự xuất hiện của Bắp Ngô khiến khu trại của bà trở nên rôm rả hơn nhiều, tôi từ chỗ là “nhân vật chính” đã bị đẩy xuống đóng vai “quần chúng” một cách phũ phàng. Các cụ bà thi nhau nắm tay và tấm tắc khen Bắp Ngô “xinh trai”, dễ thương. Khỏi phải nói, Bắp Ngô đứng trong vòng vây của các cụ thì mặt cười tươi như hoa nở. Thế đấy, suốt ngày tự nhận mình đẹp trai, giờ có người khác khen thì chả phồng hết cả mũi lên.
Tôi đang lườm nguýt hắn thì đột nhiên bà Tiến, người ở cùng phòng với bà tôi cất tiếng hỏi:
“Thế hai đứa bao giờ cưới vậy?”
Tôi sững người ngơ ngác:
“Hai đứa nào cơ ạ?”
“Hai đứa này chứ đứa nào nữa! Cháu với anh bác sĩ đẹp trai này ấy.”
Tôi đỏ lừ hết cả tai, liếc vội sang Bắp Ngô, hắn cũng đang liếc mắt nhìn tôi. Hai ánh mắt chạm nhau chợt quay đi rất bối rối. Bắp Ngô mỉm cười, xoa hai tay vào với nhau:
“À... cũng... sắp... rồi bà ạ.”
“Sắp là bao giờ? Phải xác định đàng hoàng chứ!”
Úi giời ơi! Các cụ bắt đầu nhao nhao lên đòi chúng tôi phải hứa một ngày cụ thể. Cụ nào cũng bảo cần biết ngày để đến chúc mừng. Bắp Ngô liên tục đánh mắt sang tôi, ô kìa, đây đâu phải là lỗi của tôi? Tại các cụ tự nghĩ ra đấy chứ, đừng có nhìn tôi bằng vẻ “căm hờn” như thế chứ. Tôi cố mỉm cười thân thiện, định bụng khi kết thúc nụ cười sẽ chuồn ra khỏi phòng cho đỡ ngại, nào ngờ các cụ nhất quyết đẩy tôi ngã nhào về phía Bắp Ngô và liên tục đòi Bắp Ngô phải quyết định. Cuối cùng, lắp bắp mãi, Bắp Ngô mới nói được:
“Dạ, nếu không có gì thay đổi thì là... sang năm ạ.”
“Cái gì mà không có gì thay đổi chứ? Anh vẫn còn có ý định thay lòng đổi dạ chứ gì?”
“Dạ... không! Cháu không có ý đó đâu ạ, chúng cháu đang cố góp tiền cưới mà.”
Các cụ gật gù tỏ vẻ thông cảm. Cuối cùng thì họ cũng chấp nhận lý do Bắp Ngô đưa ra và vui vẻ để cho Bắp Ngô thăm khám, còn tôi thì hỗ trợ chia thuốc.
Khi xong xuôi, Bắp Ngô hỏi thăm xem còn ai chưa được khám không thì bà Tiến thông báo là vẫn còn một người nữa, bà ấy không chịu ra khỏi phòng. Bắp Ngô nhiệt tình nhờ bà dẫn đến tận phòng bà ấy để khám, bà Tiến hơi ngần ngại nói:
“Nhưng bà ấy... kỳ quặc lắm.”
“Là sao ạ? Bà ấy có vấn đề về thần kinh ạ?”
Giọng Bắp Ngô nhẹ nhàng đến nỗi tôi cứ tưởng hắn vừa đi phẫu thuật cổ họng ấy. Thấy bà Tiến vẫn có vẻ bối rối, tôi bèn mạnh dạn lên tiếng:
“Bà cứ dẫn anh ấy đi đi ạ, không có gì phải ngại đâu ạ.”
Bà Tiến liếc tôi, gật gật đầu:
“Cháu vào cùng với nó nhé.”
“Tất nhiên rồi.”
Bà Tiến hình như đã trút bỏ được gánh nặng, hăm hở đi trước dẫn đường cho tôi và Bắp Ngô. Chúng tôi rẽ qua hai hành lang nhỏ, phòng của bà cụ “kỳ quặc” ở cuối hành lang thứ hai, căn phòng độc một chiếc cửa sổ, nhìn gọn gàng, sạch sẽ, trên bàn còn có một lọ hoa cắm đủ các loại hoa được trồng quanh sân trại dưỡng lão.
Mới liếc qua căn phòng, tôi nghĩ ngay đến bà cụ, chủ nhân của nó chắc chắn phải là người chỉn chu và lãng mạn. Có một điều hơi... choáng là trên tường có treo đầy ảnh của diễn viên Lý Hùng thời trẻ, ôi, thật tuyệt, hiếm ai đã đến tuổi này, phải vào đây sống mà lại vẫn giữ được niềm yêu thích “thần tượng” như cụ bà này đấy. Cụ quả là người thú vị có một không hai.
Khi thấy bà Tiến bước vào, cụ bà mỉm cười một cách lạnh nhạt để thay cho câu chào xã giao, đến lượt tôi cúi đầu chào, cụ cũng chỉ nhếch mép lên một cái rất nhẹ. Nhưng đến lượt Bắp Ngô xuất hiện, cụ nheo mắt rồi cười hết cỡ kèm theo cái giọng rất chi là... niềm nở.
“Ối, vào đây! Vào đây! Vào đây ngồi chơi.”
Bắp Ngô cũng cười dịu dàng đáp lại, trình bày việc muốn khám cho cụ. Cụ hớn hở liếc xéo tôi và bà Tiến rồi chìa tay ra:
“Khám à? Thế khám chân hay khám tay?”
“Khám tổng thể ạ.”
Tôi nhanh nhảu đáp lời, nhưng cụ không thèm đếm xỉa đến tôi, chỉ chăm chăm nhìn Bắp Ngô. Anh chàng bác sĩ có vẻ ngượng, cúi xuống mở túi lấy ống nghe, bà cụ vẫn chằm chằm nhìn hắn, đột nhiên, cụ giật giật tay Bắp Ngô: