Chẳng may anh không về nữa…
Chẳng may anh xiêu lòng…
Chẳng may tôi bị anh phản bội…
Tôi về nhà nằm vật ra giường, nước mắt tự nhiên chảy quanh má. Cảm giác lúc này thật tồi tệ, như muốn tin nhưng lại chẳng dám tin. Nếu có anh ở đây chắc tôi vừa đấm thình thịch vào người anh, vừa dúi mặt vào lòng anh mà khóc nức nở.
Vì tôi đã mong chờ một người xứng đáng đến và yêu tôi đủ nhiều…
Vì tôi chỉ cần một tình yêu lâu dài và tiến tới hôn nhân…
Và có một chữ NẾU:
- Nếu anh không phải là người tôi cần tìm…
- Nếu anh không phải sinh ra để dành cho tôi…
- Nếu anh chẳng muốn thật lòng và không mong chờ một mối quan hệ bền vững…
Đầu óc tôi như tan ra, mọi thứ trở nên trống rỗng và nhẹ bẫng. Tôi thiếp đi lúc nào không biết…
Ngày… tháng… năm…
Khi tôi tỉnh dậy, có mấy cuộc gọi nhỡ đến máy của tôi. Thì ra là những cô bạn trong hội độc thân. Tôi sốt ruột gọi lại, không hiểu sao tự nhiên hôm nay lại đồng loạt gọi cho tôi.
“Ê, tụ tập đập phá đi mày!!!”
Giọng Linh oang oang bên ống nghe. Tôi giật thót.
“Vụ gì thế? Sao tự nhiên lại có lệnh triệu tập gấp vậy, bình thường vẫn báo trước thời gian địa điểm cơ mà!!!”
“Ơ hay, thích thì nhích, sao phải xoắn nhỉ? Đi nhậu và kara bét nhè nhé? Trang điểm đi cưng, lát tao nhắn tin cho địa chỉ.”
Nói rồi con giời tắt máy, tôi nghe tim mình đập thình thịch. Cảm giác mơ hồ như thể quyết định đi hay không sẽ giải quyết một số vấn đề của tôi lúc này. Thông thường, khi một thành viên nào đó trong hội có người yêu thì sẽ vắng mặt trong các buổi tụ tập của hội. Đó là lẽ dĩ nhiên vì họ còn mải bận yêu với đương, làm gì có thời gian cho hội những cô gái ế ẩm.
Nhưng tôi… sao lại có trong lần họp mặt này?
Dù sao đi nữa, tôi cũng sẽ đi. Quẳng gánh lo về anh đi mà sống. Anh có thể là lẽ sống khi tôi yêu anh tha thiết và mặn nồng, nhưng xét về lâu về dài, anh cứ như cục nhọt khiến tôi âm ỉ. Thật xấu hổ khi so sánh như vậy, để anh biết được chắc tôi cũng chẳng yên thân. Nhưng xét từ cục diện thực tế, tôi đang bực bội và muốn trút hết bực bội vào anh. Đáng tiếc anh lại không ở đây. Anh ở xa tít tắp cùng với những tin đồn tình ái. Giỏi cho anh là cứ đi đến đâu lại có gái quây theo đó. Nhưng xét cho cùng anh phải tỉnh táo để nhận ra đâu là bến bờ bình yên của anh chứ?
Bến bờ đó chẳng phải đang NGOAN NGOÃN ở nhà đợi anh sao!!!!
Ngày… tháng… năm…
Tôi thiếp đi được một lúc. Tất nhiên rất mỏi mệt, cổ họng bỏng rát, khô khốc. Tôi và các cô gái đã uống quá nhiều rượu. Khi tôi tỉnh, các cô còn đang ngáy khò khò với nước mắt nước mũi tèm lem. Tội nghiệp. Người buồn vì chia tay tình cũ, người buồn vì ế chỏng chơ, người buồn vì bị phản bội 0…
Chúng tôi đều là những cô gái mạnh mẽ, có cá tính và biết cách yêu bản thân. Xong không biết có phải vì thế mà chúng tôi dễ bị tổn thương hơn khi yêu một ai đó không?
Tôi bấm phím gọi. Gọi cho một người mà từ lâu tôi không dám nhớ tới.
“Em à?”
“Vâng”
“…”
“…”
Cuộc đối thoại thật kỳ lạ. Chúng tôi hầu như im lặng chỉ để nghe hơi thở của nhau. Tôi hơi bối rối, thoáng choáng váng vì hơi men vẫn còn. Tôi lắp bắp.
“Anh đang ở đâu thế?”
“Anh ở nhà. Em ở đâu?”
“Em… ở ngoài đường…”
“Chỗ nào? Anh qua đón em nhé!”
Tôi ngập ngừng. Việc gọi điện cho anh đã là sai, việc nhận lời chắc còn sai hơn gấp trăm ngàn lần. Nhưng tôi cần được vỗ về, trong lúc này, cần được tĩnh tâm. Anh là người đầu tiên tôi nghĩ tới – Ex.
“Vâng.”
Tôi ngồi ngoan ngoãn chờ anh ở một trạm xe bus gần đó. Các cô bạn của tôi vẫn ngủ say. Tôi chạy trốn ra ngoài để làm mình tỉnh táo. Nhưng chẳng biết được, không biết rằng việc gặp anh có phải là việc làm tỉnh táo hay không. Tôi luôn e ngại vì việc đó… gặp lại anh sau bao lần cố để cách xa…
- Em sao rồi?
- Em… ổn…
Tôi lặng lẽ cúi đầu. Chúng tôi ngồi ở một băng ghế đá ven đường, đường Kim Mã kéo dài thơ mộng, những hàng cây dài tít tắp xa, xanh mướt và gió len nhẹ vờn qua vai. Anh quay sang nhìn tôi một lúc rồi biến đi đâu mất hút. Thoáng sau anh xuất hiện, đặt lên tay tôi một quả dừa nước, cắm sẵn ống hút trên đó.
- Em uống rượu à? Có nhiều lắm không?
Tôi ngại ngùng. Trước mặt anh tôi luôn là cô bé ngoan. Thật sự ngoan. Ngày ấy, khi đến với anh, tôi ngây ngô, tôi non nớt và vụng về vô cùng. Có lẽ với anh luôn xuất hiện một hình ảnh tôi ngây ngô như thế nên anh lấy làm lạ với hình ảnh của tôi bây giờ.
Anh… là gì nhỉ? Anh được ví von như tình đầu. Nhưng lại không hẳn là tình đầu. Bởi chúng tôi quen nhau nhiều hơn hai năm nhưng chỉ gặp nhau có đôi lần.