Nhưng Bạch Lộ lại không nén được sự sợ hãi.
Với Bạch Lộ, việc nói chuyện “làm ăn” với người đàn ông này ban đầu chỉ là muốn thử nghiệm, không ngờ kết quả lại thành công thuận lợi ngoài dự liệu, đến mức phải lập tức cùng anh ta đi thuê phòng. Mặc dù đã quyết bán thân để kiếm tiền đóng học nhưng sự việc trước mắt vẫn khiến cô căng thẳng và lo sợ.
Cô sợ đến nỗi chân tay lạnh toát, trán đẫm mồ hôi. Sau khi gọi Thiệu Dung đến, cô kéo tay cô ấy, giọng run rẩy: “Chị Dung, em… em sợ lắm!”
Thiệu Dung nhận được điện thoại của cô liền vội vàng chạy tới, khuôn mặt trang điểm xinh đẹp đầy vẻ không đành lòng và bất đắc dĩ: “Chị biết, chị hiểu, bởi… chị cũng từng phải làm như vậy. Lộ Lộ, nếu em thực sự sợ hãi, hay là hãy thôi đi! Đem tiền trả lại cho anh ta, nói với anh ta em không làm nữa.”
Cô nghĩ một hồi, cuối cùng lắc đầu. Khó khăn lắm cô mới vượt qua được bước thử nghiệm ban đầu, như thể cố hết sức bơi qua dòng nước xiết của vận mệnh, mà bờ bên kia, một thế giới mới đẹp đẽ, nơi có trường đại học đã ở trong tầm mắt, sao cô có thể dễ dàng từ bỏ? Lời của má mì ở hộp đêm như lại vọng bên tai: “Thực ra cũng chẳng có gì đâu, con gái trước sau cũng phải có ngày này, muốn kiếm tiền thì đừng nghĩ nhiều như vậy.”
Cắn răng bước đi, Bạch Lộ đi theo người đàn ông trẻ lên lầu vào phòng khách sạn. Mỗi bước chân như đi trên gai nhọn, chậm chạp mà gian nan. Khi đứng trong phòng khách, nhìn thấy chiếc giường trong phòng ngủ, cô vô thức bước lùi. Như tên tử tù sắp lên bục hành hình nhìn thấy dây thòng lọng, trong chốc lát cô căng thẳng, hoảng sợ đến tim cũng phải ngừng đập.
Cũng may, khách của cô không phải kẻ háo sắc. Dường như anh ta chẳng vội vàng cùng cô “giao dịch”, vẻ mặt vẫn thong thả, hỏi cô: “Cô đói không? Tôi gọi chút gì ăn. Cô muốn ăn gì?”
Cô lắc lắc đầu rồi lại gật gật, bản thân cũng không biết hành động đó là có ý gì. Cô thực sự quá hoảng sợ và căng thẳng. Anh ta tự gọi điện đặt đồ ăn, rất nhanh, nhân viên phục vụ đã mang đến hai suất đồ Tây và một chai vang đỏ.
Cùng ngồi xuống dùng bữa, cô thực sự chẳng muốn ăn chút nào. Mặc dù cũng lóng ngóng dùng dao dĩa cắt miếng thịt bò cho vào miệng, nhưng vị giác dường như không cảm nhận được, cô không thưởng thức nổi bất cứ vị gì. Cô kiên quyết không chịu uống rượu. “Tôi… không biết uống rượu.”
Trong tiềm thức, cô đang phòng bị, sợ anh ta có ý chuốc say mình. Nhưng nghĩ kĩ lại, cô cũng biết mình thật nực cười, đã bán mình rồi, anh ta cần chuốc say cô để đạt mục đích sao?
Cô không uống, anh ta cũng không ép, tự rót tự uống hết một ly, rồi bỗng hỏi: “Sương Sương, sao cô phải làm như vậy?”
Không ngờ anh ta lại hỏi chuyện này, cô giật thót, dao dĩa trong tay trượt một cái, miếng thịt bò ngon lành bay vèo ra khỏi đĩa, nước xốt cũng bắn lên ngực áo sơ mi trắng của anh ta, làm bẩn một mảng. Trong lúc hoảng loạn, cô không suy nghĩ mà với tay lau áo cho anh ta. Nhưng sau khi khẽ chạm vào ngực áo mỏng, cảm nhận được hơi ấm, cô như bừng tỉnh, rút tay về, mặt đỏ lựng. “Xin lỗi! Xin lỗi!”
May mà anh ta không để ý. “Không sao, tôi đi gột qua là được.”
Ạnh ta rời khỏi phòng khách đi vào phòng vệ sinh, cánh cửa bị đóng lại. Nhìn buồng vệ sinh đang đóng chặt, lại nhìn về phía cửa ra vào, trong lòng Bạch Lộ bỗng nảy ra một ý. Trong khi đại não còn đang suy nghĩ, đôi chân cô đã đứng dậy theo bản năng. Không suy nghĩ gì thêm, cô chạy tới mở cửa rồi chạy vụt ra ngoài. Như chú nai rừng gặp thú dữ, cắm đầu chạy thục mạng về phía trước.
Trong lúc chạy, đầu óc cô dường như trống rỗng, chỉ có hai chữ lặp đi lặp lại: “Chạy mau! Chạy mau! Chạy mau…” Cô đã chạy đi như vậy. Có lẽ ông trời đang thầm giúp đỡ cô, khi cô chạy ra khỏi căn phòng, đúng lúc cửa thang máy còn mở. Cô lập tức lao vào thang máy, vội vàng đến mức những người đứng trong thang máy đều cảm thấy ngạc nhiên. Cô cũng không còn đầu óc nào mà để ý đến họ, vội vã ấn nút đóng cửa, sợ chỉ chậm một bước thôi sẽ bị người đàn ông kia bắt lại. Thang máy đáp xuống tầng một, vừa ra khỏi thang máy, cô lập tức lao vụt đi. Sau khi rời khách sạn, cô thấy Thiệu Dung đang chờ ở bên ngoài.
Bạch Lộ kiên quyết đòi thuê phòng ở khách sạn này chính là vì Thiệu Dung đã nói, nhất định sẽ đứng đợi cô ở bên ngoài. Cứ nghĩ đến việc cô ấy đang đợi, trong lòng cô cũng phần nào bình tĩnh lại. Lúc bỏ chạy như thế này, trông thấy Thiệu Dung, cô ào tới như gặp vị cứu tinh.
Thiệu Dung hiển nhiên không nghĩ cô ra ngoài nhanh đến vậy, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên. “Sao em đã ra rồi?”
Cô chạy nhanh đến không kịp thở, cộng thêm tâm trạng còn căng thẳng, nói không ra hơi: “Em… em nhân lúc anh ta… vào phòng vệ sinh… rồi… rồi bỏ chạy.”