“Tôi biết tìm đâu ra người tốt hơn chứ, cô chỉ tôi đi!”
Trái tim bỗng rung lên một nhịp, giọng nói tức khắc dịu đi vài phần: “Chương Minh Viễn, thực ra ở công ty có vài đồng nghiệp trẻ, xinh đẹp lại độc thân, rất ngưỡng mộ vị cố vấn đại nhân như anh đấy. Nếu anh đồng ý, tôi sẽ giới thiệu cho!”
Vứt chùm chìa khóa trong tay xuống bàn trà đánh “keng” một tiếng, Chương Minh Viễn nhếch mép cười, giọng nói mang theo chút lạnh lùng: “Cô muốn tìm người thay thế để mình thoát thân sao? Đừng có tưởng bở! Tôi nói cho cô biết, Bạch Lộ, từ trước tới giờ chưa ai dám lừa tôi như cô cả, mà lại không chỉ một lần, cho nên tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cô!”
Bị anh đi guốc trong bụng, Bạch Lộ nhất thời thẹn quá hóa giận, càng tỏ vẻ lạnh lùng. “Được, nếu đã vậy, anh cũng đừng trách tôi làm không tốt. Xin lỗi, mặt tôi từ bé vốn vậy rồi, thấy không đẹp thì anh đừng nhìn nữa!”
Sau đó cô đi thẳng về phòng, đóng cửa lại. Ngoài phòng khách, Chương Minh Viễn chưa ngủ, mở ti vi ồn không chịu được, cô nghĩ nhất định là anh cố ý. Cũng không muốn ra bảo anh vặn nhỏ tiếng đi, cô đành cố nhịn, thử bịt tai nhưng rốt cuộc vẫn không ngủ được.
Mãi đến quá nửa đêm, Chương Minh Viễn mới tắt ti vi đi nghỉ, căn phòng trở lại trạng thái yên tĩnh. Bạch Lộ mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Cả đêm không được ngon giấc, đến sáng, Bạch Lộ đương nhiên ngủ quá thời gian. Khi tỉnh dậy, cô phát hiện đồng hồ đã chỉ chín giờ. Vội vàng nhảy xuống giường, cô dùng tốc độ nhanh nhất có thể để chải đầu, thay quần áo.
Cửa phòng ngủ của Chương Minh Viễn đang để ngỏ, hẳn là anh đã dậy rồi nhưng trong phòng lại chẳng có người. Anh là vậy, cứ như thần rồng thấy đầu chẳng thấy đuôi. Căn hộ này, anh đi lúc nào, về lúc nào, hoàn toàn không có cái gọi là quy luật. Cô cũng chẳng quan tâm làm gì.
Xuống lầu, Bạch Lộ vội vàng chạy ra ngoài. Trong khu chung cư cao cấp này, người chạy vội vàng như cô rất ít, vì nhà nào cũng có xe nên chắc chỉ có cô đi bộ.
Đường lại tắc đến không nhích nổi, lúc đến được công ty đã hơn mười một giờ, ca làm sáng nay, Bạch Lộ vốn không đi làm. Cô rất áy náy. “Xin lỗi, chị Hoắc!”
“Không sao, hôm nay cũng chẳng có việc gì! Ấy, sao mắt em lại thâm quầng thế kia, chắc tối qua ngủ không ngon hả? Nếu không được khỏe thì cứ về nghỉ đi, chị cho em nghỉ phép một ngày.”
Bạch Lộ không suy nghĩ mà lập tức trả lời: “Không cần đâu ạ, em không sao!”
Đến trưa, bỗng nhiên có việc tìm đến cửa. Khi di dộng đổ chuông, Bạch Lộ nhìn lên màn hình thì vô cùng ngạc nhiên. Là số điện thoại từ Vô Tích, hẳn là chú hay thím nào của cô gọi. Bình thường họ rất ít gọi cho cô, còn cô cũng chỉ dịp lễ, Tết mới gọi về hỏi thăm vài câu. Mặc dù cô được hai người chú nuôi lớn nhưng thực sự tình cảm không được sâu nặng lắm. Ý nghĩa của bốn chữ “ăn nhờ ở đậu”, cô đã biết và được nếm khi còn ở với họ, cho nên sau khi đến Bắc Kinh, cô cũng không thường xuyên liên lạc.
Nhấc máy, trong điện thoại là giọng của thím út. Nói vòng vo một hồi, cuối cùng thím mới ấp úng nói, thì ra chú út của cô bị đau dạ dày đã nhiều năm nay, gần đây bệnh thường xuyên tái phát, bệnh viện thành phố không tìm ra được nguyên nhân cụ thể nên hai người định đến Bắc Kinh khám bệnh, vì cảm thấy bệnh viện ở thủ đô sẽ tốt hơn.
“Bạch Lộ, thím nghe người ta nói, đến Bắc Kinh khám bệnh thực ra có một vài chi phí còn rẻ hơn ở địa phương, tay nghề bác sĩ cũng tốt hơn nên muốn đưa chú của cháu đến đó khám cho triệt để. Lần này phiền cháu cho chú thím ở nhờ vài hôm được không?”
Bạch Lộ sững người, đây quả là một câu hỏi hóc búa. Giờ cô đang ở căn hộ của Chương Minh Viễn, gian phòng cô thuê trước đây đã trả lại cho chủ nhà, giờ biết tìm đâu chỗ cho chú thím ở? Hơn nữa, chỉ ở có vài ngày thì không có cách nào thuê nhà được. Hiện giờ, muốn thuê nhà ít nhất cũng phải trả một đặt ba, nghĩa là đóng tiền nhà một tháng rồi phải đặt cọc thêm ba tháng, nếu chỉ ở vài ngày thì chẳng kinh tế chút nào. Ở chỗ Thiệu Dung cũng không tiện, dù sao họ cũng không phải chú thím của chị ấy, mà cô cũng đã làm phiền chị ấy nhiều.
Cô nghĩ trước nghĩ sau, nhất thời chưa thể trả lời được. Thím út ở đầu máy bên kia lại có chút hiểu lầm.
“Bạch Lộ, cho dù chú thím trước đây không tốt với cháu nhưng ít ra cũng không phải quá tệ. Tốt xấu gì thì cũng là người nuôi cháu lớn, cho dù việc cháu học đại học chú thím chẳng giúp đỡ được gì nhưng thay cha thay mẹ nuôi dưỡng cháu suốt chừng ấy năm, không có công thì cũng có sức. Giờ chú cháu đến Bắc Kinh khám bệnh, không lẽ ở nhờ chỗ cháu vài hôm cũng không được? Dù sao thì cũng là họ hàng thân thích.”
Đó là điều chắc chắn, suy cho cùng, Bạch Lộ thực sự đã lớn lên ở nhà hai người chú, dù gì họ vẫn có ơn dưỡng dục với cô. Cô lập tức giải thích: “Thím út, cháu không có ý như vậy. Chỉ là nhất thời không có chỗ cho chú thím ở, vì hiện tại cháu đang mượn tạm nhà của người ta. Nhưng thím yên tâm, cháu nhất định sẽ lo được chỗ ở cho chú thím.”