Bạch Lộ hoàn toàn kinh ngạc, đứng ngẩn ngơ, trong đầu như có thiên binh vạn mã đang ầm ầm sôi sục. Rất nhiều chi tiết nhỏ nhặt bị bỏ quên đang dần dần hiện ra.
Lần Chương Minh Viễn phá lệ tới công ty vào ban ngày rồi nói chuyện rất lâu với cô, Tổng giám đốc Vương biết được đã vội gọi cô đến để hỏi han, sau đó Hoắc Mai liền thông báo cô sẽ làm ngoài giờ, chờ đón tiếp Chương Minh Viễn mỗi khi anh đến công ty, đồng thời kiêm nhiệm làm trợ lý cho anh.
Lần tin tức Chương Minh Viễn bị tai nạn xe hơi truyền đến công ty, Tổng giám đốc Vương liền gọi cô đi cùng ông ta đến bệnh viện thăm hỏi. Sau khi biết anh đã xuất viện lại bảo cô cùng Âu Vũ Trì đến tận nhà. Cô thăm hỏi qua loa xong đi về thì bị Hoắc Mai phê bình, khăng khăng yêu cầu cô phải quay lại đưa cơm cho anh.
Rồi hôm vì chuyện của Dương Quang mà cô hoang mang chạy đến nhờ cậy Vương Hải Đằng giúp đỡ, ông ta lại từ chối, nói không có khả năng, “chỉ điểm” cô đi cầu xin Chương Minh Viễn.
Quan trọng nhất là, cô đột nhiên nhớ lại ngày trước khi định cùng Dương Quang đi đăng ký kết hôn. Cô ngượng ngùng báo cho Hoắc Mai xin nghỉ, khi đó Hoắc Mai đã sững người, lời chúc mừng lúc đó giờ nghĩ lại sao mà giả tạo… Cô bỗng hiểu ra, tại sao Thượng Vân lại biết kế hoạch cô và Dương Quang dự định đi đăng ký kết hôn…
…
Như Chương Minh Viễn nói, trên thế giới này không thể có chuyện tình cờ đến vậy. Nhất định là Hoắc Mai đã bí mật báo tin cho Thượng Vân. Khi đó cô chỉ nói chuyện này với một mình Hoắc Mai, thông tin chỉ có thể bị tiết lộ từ chỗ chị ta.
Sống lưng Bạch Lộ bỗng toát mồ hôi lạnh. Ban đầu chỉ là mồ hôi lạnh, rồi như kết thành những hạt băng, thấm ngược vào cơ thể. Cô không cầm được, cả người khẽ run rẩy. Lạnh. Trong tiết trời tháng Tám giữa hè, tận đáy lòng cô lại tỏa hơi lạnh cóng.
Là cô quá ngây thơ, quá non nớt. Những tưởng Vương Hải Đằng và Hoắc Mai thực sự tốt với mình, thực ra bọn họ chỉ muốn lợi dụng cô. Còn cô lẽ ra đã có được hạnh phúc, chính vì giá trị lợi dụng của mình mà bị bọn họ phá hoại không thương tiếc. Nếu hôm đó cô không tiết lộ chuyện cùng Dương Quang đi đăng ký kết hôn, giờ có lẽ hai người đã trở thành vợ chồng hợp pháp, Thượng Vân có giận đến mấy cũng vô ích. Nhưng bây giờ, tất cả đều đã khác, những thứ cô đã mất sẽ chẳng thể nào lấy lại được.
Đứng bất động như khúc gỗ một hồi, Bạch Lộ đột nhiên quay đầu chạy ra ngoài. “Không được, tôi phải tìm bọn họ hỏi cho rõ ràng.”
Không hỏi rõ ràng, cô có chết cũng không cam tâm. Dù có chết, cô cũng phải chết một cách minh bạch.
“Này, Bạch Lộ…”
Chương Minh Viễn còn chưa nói xong, bóng dáng mảnh mai đã biến mất sau cánh cửa. Anh không nghĩ phản ứng của cô lại kịch liệt đến vậy, nhưng nghĩ lại cũng cảm thấy có thể hiểu được. Một cô gái như Bạch Lộ, có thể mềm yếu như một giọt sương mai nhưng cũng có thể kiên cường như những hạt mưa đá. Điều này anh đã được lĩnh giáo từ lâu.
Khi Bạch Lộ bước vào văn phòng tổng giám đốc của Quốc tế Thiên Đô, Hoắc Mai đang nghe điện thoại ở gian ngoài. Trông thấy cô, chị ta vội vàng kết thúc cuộc gọi, khẽ mỉm cười. “Bạch Lộ, sao em lại đến đây? Sức khỏe của cố vấn Chương thế nào rồi?”
Cô lạnh lùng, không trả lời câu hỏi. “Chị Hoắc, tôi có một chuyện muốn hỏi chị.”
“Chuyện gì?”
“Tháng Năm vừa rồi, chuyện tôi định cùng bạn trai đi
đăng ký kết hôn, có phải chị đã ngầm thông báo cho mẹ anh ấy?”
Cô vừa nói vừa nhìn chằm chặp vào biểu cảm trên khuôn mặt Hoắc Mai. Câu hỏi bất ngờ khiến mặt Hoắc Mai hơi cứng lại, cười khan hai tiếng. “Sao em lại hỏi vậy? Sao chị có thể quen mẹ của bạn trai em chứ. Em nghe ai nói vậy? Chuyện này vốn chẳng liên quan đến chị.”
Cô không chịu buông tha. “Chị Hoắc, chị có dám thề chị không liên quan đến chuyện này không?”
Hoắc Mai lấy lại bình tĩnh, sắc mặt không đổi. “Chị dám thề không liên quan, chị thực sự không biết em đang nói chuyện gì.”
Cô lại dồn chị ta thêm một bước: “Vậy chị có dám lấy danh nghĩa con trai mình để thề không?”
Cô biết Hoắc Mai rất yêu quý con trai mình, nếu thực sự làm việc thất đức tất sẽ gặp báo ứng, mà người làm cha làm mẹ không ai muốn con cái mình sẽ phải chịu điều đó.
Quả nhiên Hoắc Mai thay đổi sắc mặt. “Liên quan gì đến con trai tôi? Vì sao phải lôi nó vào đây?”
“Chị thấy chưa, chị không dám, bởi chị đã làm việc hổ thẹn với lương tâm, cho nên mới sợ con trai mình sẽ gặp báo ứng.”
Sắc mặt Hoắc Mai rất khó coi, chị ta không thể giữ bình tĩnh, giận dữ nói: “Bạch Lộ, tôi là cấp trên của cô, dựa vào cái gì mà cô dám nói chuyện với tôi như vậy? Đừng có được đằng chân lân đằng đầu, tưởng có Chương Minh Viễn làm chỗ dựa thì cô có thể ngồi đấy mà vênh váo? Cô chỉ là con ong mật bám lấy anh ta chứ chẳng phải bà Chương đường đường chính chính gì. Ngày nào đó bị anh ta đá rồi, xem cô còn ra oai được nữa không!”