- Anh vào trước đi! - Việt Phương nhìn Thiên Phong với vẻ đề phòng.
Thiên Phong nhún người đi vào nhà trước, Việt Phương lẽo đẽo theo sau. Cô giờ mới để ý, Thiên Phong bận một bộ đồ thể thao thoải mái, chân mang giày, cả người đều có mồ hôi, giống như vừa đi tập thể dục về. Hèn chi lại xuất hiện từ sau lưng cô như thế.
Việt Phương vào nhà, vội vàng chạy đến chỗ mình để tập bản thảo, nhưng hoàn toàn trống trơn. Cô kinh hoàng quay sang Thiên Phong hỏi:
- Anh có thấy một tập bản thảo tranh vẽ ở đây hay không?
- Có. - Thiên Phong mở tủ lôi ra một chai nước mở nắp uống một hơi mới trả lời.
- Nó đâu rồi? Trả cho tôi! - Việt Phương chìa tay ra trước mặt Thiên Phong đòi.
- Muốn lấy lại thì nấu đồ ăn sáng cho tôi đi! - Thiên Phong mỉm cười gian nhìn Việt Phương đáp, giọng đắc ý vô cùng
Việt Phương sửng sốt đến nỗi cô tưởng mình nghe nhầm, nhưng liếc nhìn vẻ mặt giương giương tự đắc của Thiên Phong cô đã khẳng định lời mình vừa nghe là sự thật. Cô hít một hơi thật sâu cố kìm nén sự bực dọc trong lòng, nhìn Thiên Phong nở nụ cười chết người nói:
- Tâm thần!
Vẻ tự đắc trên gương mặt Thiên Phong bỗng biến mất, anh trợn mắt nhìn cô có chút giận dữ hỏi:
- Cô vừa nói gì?
Thấy sắc mặt Thiên Phong thay đổi, Việt Phương đâu ngu dại gì mà lặp lại lần nữa, cô nhún vai không đáp chọc tức.
Thiên Phong hừ lạnh một cái, anh đi đến bên một cái kệ, tập phác thảo được đặt ngay ngắn ở trên đó. Việt Phương nhìn thấy thì tự chửi thầm, sao cô không chịu tìm nó một lát chứ, đỡ phải nghe tên này nói nhảm. Việt Phương bước đến bên Thiên Phong, chìa tay ra trước mặt anh, sẵng giọng bảo:
- Trả tôi!
- Hửm... - Thiên Phong nhìn cô với ánh mắt không hài lòng. Việt Phương nuốt ực nước bọt xuống rồi cố cười ngượng nói một lần nữa nhưng là với giọng điệu nhẹ nhàng hơn:
- Anh làm ơn trả tôi tập bản thảo này! Trong đó có một tờ giấy ghi lịch trình, tôi cần phải nộp gấp vào sáng nay.
Thiên Phong đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai mình, ánh mắt lơ đãng nhìn nơi khác giống như chưa nghe thấy cô nói cái gì. Bộ dạng của anh chẳng khác nào một tên lưu manh đầu đường xó chợ cố tình gây sự khiến Việt Phương tức điên lên, cô không thèm cầu xin Thiên Phong nữa, trực tiếp xông tới giành lại tập bản thảo trong tay Thiên Phong. Thiên Phong đang giả vờ lơ đãng không nghe cô nói cái gì, nhưng anh vẫn thấy hành động xông đến của cô và nhanh chóng kịp thời giơ cao cái tập bản thảo kia lên.
Thiên Phong khá là cao, anh cao trên 1m8. Còn Việt Phương, cô không cao lắm, chỉ hơn 1m6 mà thôi. Cho nên chiều cao thật rất chênh lệch, cô muốn lấy tập bản thảo từ trong tay của Thiên Phong quả thật rất khó. Việt Phương phải kiễng chân lên mới chạm vào được tập phác thảo, nhưng Thiên Phong hết truyền sang tay này lại truyền sang tay kia, làm Việt Phương muốn lấy lại vô cùng vất vả.
Sau một hồi cố gắng, mặt cô đỏ bừng lên, cô tức tối, một tay nắm lấy cổ áo của Thiên Phong cố kéo người anh xuống, tay còn lại cố gắng lấy cho được tập phác thảo. Giằng co mãi, người Thiên Phong cứ bị đẩy về sau.
- Nè... nè... - Thiên Phong kêu khẽ.
Việt Phương chẳng hơi đâu để ý, cô cố gắng hết sức mình để lấy, cuối cùng lại có cảm giác ngã rơi tự do mấy giây. Đầu cô đập mạnh vào cằm Thiên Phong, người ngã rạp trên người anh. Cả hai người cùng té lăn ra cái ghế sofa gần đó, cho nên cô không hề hấn gì hết. Việt Phương bị đau, cô khẽ kêu một tiếng, đồng thời cũng nghe tiếng rên nhẹ của Thiên Phong.
Trong lúc Việt Phương đang nhăn nhó vì cú đập đầu thì Thiên Phong đã kêu khẽ:
- Nè! Đứng dậy được chưa!?
Việt Phương nghe nói thì mới giật mình, lúng túng vội vàng muốn đứng dậy, cô chống một tay lên ngực anh để làm điểm tựa đứng dậy nhưng trong lúc hấp tấp cô ấn tay lên ngực anh quá mạnh khiến Thiên Phong bị đau bất ngờ, theo phản xạ, anh hơi nghiêng người để làm giảm cơn đau. Không ngờ vì vậy, tay Việt Phương mất điềm tựa, cô chưa kịp đứng lên đã lại tiếp tục ngã xuống.
Lần này thì đầu cô không đập vào cằm Thiên Phong nữa, mà là môi cô đập vào môi anh. Có chút đau nhưng lại nhanh chóng trở nên tê dại như một luồng điện chạy dọc vào tim.
Cảm giác mềm mềm, có hương vị ngọt ngào đến tê dại.
Việt Phương chớp chớp mắt nhìn Thiên Phong, anh cũng sững sờ nhìn cô. Gương mặt cả hai nhanh chóng đỏ bừng lên không khác gì nhau. Cô cắn nhẹ môi xấu hổ, vội vàng đứng bật dậy, nhưng lần này cô không dám chống tay dùng anh làm điểm tựa nữa. Thiên Phong cũng ngồi thẳng người dậy, ngượng ngùng quay mặt đi. Không ai nhìn ai, im lặng thật lâu. Cuối cùng Thiên Phong ho nhẹ một cái chấm dứt tình trạng ngượng ngùng của hai người.
Việt Phương quay người lại lần nữa chìa tay ra nói:
- Mau trả lại cho tôi!