Bắp Ngô hứng chí, vỗ vỗ vai tôi ra hiệu okie. Tôi đặt tay vào bàn phím, quay sang hỏi Bắp Ngô:
“Anh muốn tên nick name là gì?”
“Ờ... là gì nhỉ?... À, là ‘Ngựa non háu đá’ đi!
“Cái gì? Anh nghĩ gì mà lại tự nhận mình là ngựa non hả?”
Ria Mép vuốt ria cười khùng khục, vươn người qua người tôi, vỗ vỗ nhẹ vào má Bắp Ngô.
“Anh! Anh phải đặt là ‘Ngựa già còm cõi’ mới đúng!”
“Cậu nói bậy! Tôi vẫn còn non và xanh lắm!”
Ria Mép ngửa cổ lên cười ha ha, tôi bực bội cáu với hai “con gà”.
“Im xem nào, sao cứ phải là ngựa non hả? Sao không phải là gà già?”
“Không! Phải là ngựa! Vì tôi tuổi ngựa mà!”
Ối làng nước ơi! Tuổi ngựa? Có nghĩa là anh ta sinh năm 1978? Hơn tôi đúng gần chục tuổi? Sốc! Sao trông anh ta trẻ vậy nhỉ? Cứ tưởng chỉ hơn tôi vài ba tuổi chứ. Cha mẹ ơi, có đáng hận đời không cơ chứ, sao đàn ông thì có quyền trẻ dai thế mà đàn bà lại bị “nhàu” sớm thế này? Không biết mặt tôi biểu lộ thái độ ngạc nhiên đến mức nào mà Bắp Ngô quay sang cười hớn hở:
“Sao, tôi trẻ quá à? Sốc à?”
“Dạ không! Sốc vì chú quá già, chú ạ!”
Ria Mép lại ngửa mặt cười điệu cười man trá quen thuộc. Anh ta nói với Bắp Ngô:
“Thấy chưa, tôi đã nói là cái cô Bình Xăng này không vừa đâu!”
Bắp Ngô gật gù ra vẻ đồng tình với Ria Mép. Tôi chả thèm đoái hoài đến họ nữa, chăm chú lập cho Bắp Ngô cái tài khoản facebook mang tên “Ngựa non háu đá” sau đó tiếp tục “phổ cập facebook” cho hai đồng chí gà mờ cốt để hoàn thành xong nhiệm vụ nhằm thoát khỏi sự “kìm kẹp” dở hơi này.
Sau khi “phổ cập” xong một số vấn đề ở facebook, cả ba chúng tôi xoay sang chơi trò bói bài. Ria Mép trổ tài bói bài, toàn phán linh tinh nhưng đứa nào cũng há mồm ra cười chảy cả nước mũi. Đến lượt Bắp Ngô, tự nhiên hắn ta nhíu mày, suy tư hỏi Ria Mép:
“Này, theo cậu thì tuổi ngựa nên lấy vợ tuổi gì cho hợp?”
Ria Mép vứt bộ bài xuống, lườm Bắp Ngô:
“Ơ, cái lão này, người ta đang bói bài, lại chuyển sang xem tuổi thì bố ai mà phán được.”
Tôi đang ngồi cạnh đó, đột nhiên thẳng lưng lên, cười xởi lởi:
“Khỏi lo, cái này tôi biết! Anh tuổi ngựa thì nên lấy vợ tuổi trâu.”
Ria Mép nghe thế cũng hoan hỷ mon men lại hỏi tôi, giọng điệu có vẻ rất cầu tiến:
“Này, thế tôi tuổi con gà thì hợp với tuổi gì?”
Tôi liếc Ria Mép, lim dim mắt như nghĩ ngợi tính toán rồi phán:
“Tuổi gà thì hợp với tuổi mèo!”
Bắp Ngô có vẻ nghi ngờ, nhìn vào mặt tôi:
“Thật không đấy? Cô học ở đâu ra đấy? Đừng có mà tiện mồm rồi phán vớ vẩn nhá!”
“Vớ vẩn là vớ vẩn thế nào! Cái này học ở trong dân gian chứ ở đâu nữa! Anh không nghe người ta nói là ‘Đầu trâu mặt ngựa’ với ‘Mèo mả gà đồng’ à?”
Ka ka ka! Lúc này nhìn mặt hai đồng chí “gà” đờ ra một lúc rồi mới nhe răng cười. Bắp Ngô đẩy mạnh vai tôi, Ria Mép cũng giật tóc tôi cười ha hả.
“Đồ lưu manh! Cô đúng là đồ lưu manh!”
Bắp Ngô hùa theo:
“Lưu manh quá thể! Thế mà tôi cứ tưởng...”
Tưởng, tưởng cái gì! Ai bảo các người dồn ép, bắt bẻ tôi chứ. Nói chung, tôi trước nay vốn nghịch ngầm, những gì tôi làm và nói đều khó lường lắm! Vì vậy, đề nghị hai đồng chí “gà” lần sau chú ý nhé.
Sau màn bói toán vớ vẩn là cuộc nhậu không hề vớ vẩn chút nào! Lâu lắm rồi tôi mới lại được cười nhiều như thế. Ôi, bỗng nhiên trên trời rớt xuống cạnh tôi hai người đàn ông, một thô lỗ, ương ngạnh và khó chịu kinh khủng, một lại điềm đạm, vẻ trí thức nhưng xét về độ... gai góc thì cũng chẳng vừa! Đôi khi, tôi trộm nghĩ, giá như hai người này cứ thế mà ở lại bên tôi suốt đời thì tuyệt biết bao nhiêu. Nhưng, ước mơ chỉ mãi là ước mơ, trên đời này làm gì có chuyện “người hai giai đẹp, kẻ không giai nào” chứ! Đúng không?
Chương 8.3
Cuộc nhậu của chúng tôi kết thúc nhanh hơn dự kiến do Ria Mép có điện thoại của một gái xinh nào đó và chạy biến đi mất mà không thèm giải thích. Còn lại tôi với Bắp Ngô, tự nhiên không khí trở nên chùng xuống, ngượng ngập “quá mức cho phép” vì thế, để tránh khó chịu cho hai bên, tôi đề nghị Bắp Ngô ra khỏi quán đi dạo.
Tôi leo lên chiếc xe tay ga màu đen quen thuộc của Bắp Ngô, giờ tôi mới biết nó là xe Vespa! Từ trước đến giờ chỉ nhìn thấy chiếc xe có màu đen như quả nho chín chứ ai để ý đến tên hãng xe làm gì. Xem ra, cái nghề bác sĩ cũng đem lại cho hắn một cuộc sống dư dả đấy chứ, dù không được nói là giàu có nhưng còn hơn mười lần tôi và Sâm Cầm cộng lại. Ôi, ngồi êm ái trên chiếc xe màu nho này chợt thấy thương con xe Wave bà già gầy giơ xương của tôi ở nhà quá!
Chiếc xe lướt êm ru trên đường, chả bù cho con ngựa già hom hem của tôi, cứ nổ máy, rồ ga là cái gì cũng kêu trừ mỗi cái còi là không chịu kêu thôi! Bắp Ngô ngoái lại hỏi: