“Giờ chúng ta đi đâu?”
“Đi dạo!”
“Ờ, tôi chả biết chỗ nào hay ho để đi dạo cả, hay chúng ta cứ đi nhé, lúc nào thích thì dừng lại.”
“Okie.”
Cứ thế, Bắp Ngô chở tôi qua hết phố này đến phố khác, bây giờ đã là mùa đông, Hà Nội lạnh tê tái, thi thoảng một trận gió thổi tới, cảm giác như cả người và phố cùng rùng mình lạnh co ro. Hà Nội mùa đông là mùa của mùi ngô, khoai nướng thơm lừng quấn quýt dọc đường, là mùa của nem chua rán, chân gà rán béo ngậy vờn quanh mũi, là mùa của những bát ốc bốc khói thơm vị sả! Tôi không biết người khác nghĩ về mùa đông Hà Nội thi vị đến chừng nào, chứ với riêng tôi, Hà Nội mà không có những món ăn kể trên thì chả còn gì lãng mạn cả!!!
Một cơn gió lạnh nữa lùa qua, bây giờ, hai má tôi đã tê như đá, mũi cũng đỏ lên, tôi vội đút hai tay vào túi áo cho đỡ lạnh, dường như Bắp Ngô cũng đang ở trong tình trạng giống tôi, chỉ có điều sức chịu đựng của hắn có vẻ kém hơn tôi. Bắp Ngô ho lên một tiếng rồi lách xe vào vệ đường.
“Lạnh sun cả mũi rồi! Hay vào đây ăn ngô nướng đi!”
Tuyệt! Ông trời thật có mắt, tôi vừa mới miên man nghĩ đến mùi vị của các loại đồ ăn thì đã được mời... đánh chén rồi! Dù, vừa tàn cuộc nhậu lúc trước nhưng đứng trước hương vị thơm nồng đầy cám dỗ của ngô nướng khiến tôi thật khó kìm lòng.
Khi thấy tôi gật gù đồng ý, Bắp Ngô dắt xe lên vỉa hè bỏ mũ bảo hiểm ra treo lên cổ xe, khi quay lại, thấy tôi vẫn lóng ngóng xoa xoa chiếc mũi đang tê đi vì lạnh. Bắp Ngô chợt đưa tay hướng về phía tôi, tôi cảnh giác úp hai tay che mũi để tự vệ! Thú thật, lúc đó tôi nghĩ hắn sẽ véo mũi tôi một cái cho nó càng đỏ thêm, nhưng nào ngờ, Bắp Ngô nhẹ nhàng cầm lấy quai mũ bảo hiểm dưới cằm tôi và mở nó ra một cách rất nhẹ nhàng. Ối! Tôi có hơi choáng vì hành động quan tâm có phần bất ngờ ấy. Bắp Ngô treo mũ vào xe rồi kéo tay tôi ngồi xuống chiếc ghế nhỏ cạnh bếp than đang đỏ hồng dậy mùi ngô nướng.
Chị bán ngô nhanh tay lấy hai bắp ngô còn nóng hổi đưa cho chúng tôi. Tôi cạo cạo phần than đen bị dính trên những hạt ngô rồi xuýt xoa gặm lấy gặm để. Vị ngọt của ngô cùng hơi nóng dịu dàng của nó khiến tôi thấy ấm áp vô cùng. Sau khi gặm được nửa bắp ngô, tôi mới ngẩng đầu lên nhìn... cái chàng cũng là Bắp Ngô kia, ôi trời, hắn ngồi hì hụi bóc từng hạt ngô nướng đưa lên miệng ăn một cách từ tốn. Tôi nhìn lại mình! Tự nhiên tôi thấy mình... “phàm phu tục tử” ghê gớm! Sao người ta là đàn ông mà ăn uống nhỏ nhẹ, lịch sự trong khi tôi là phụ nữ mà cứ như hổ vồ thế này! Thật là mất mặt quá thể!
Dù vậy, tôi vẫn trừng mắt nhìn Bắp Ngô vẻ rất chi là... khó hiểu.
“Này, anh ăn ngô nướng kiểu công tử thế thì còn ngon cái nỗi gì nữa.”
Bắp Ngô cười có vẻ bối rối.
“Tôi cũng định gặm như cô, nhưng mà nóng quá! Bỏng cả môi! Sao cô có thể gặm được nhỉ?”
“À, chắc tại môi tôi dày hơn ấy mà, tôi chả thấy nóng gì cả, chỉ thấy ngon thôi.”
Bắp Ngô chuyển hướng nhìn chằm chằm lên miệng tôi khiến tự nhiên tôi trở nên mất cả tự tin.
“Ờ, trông môi cô mọng thật đấy!”
Bắp Ngô vừa nói vừa đưa tay chùi những vết đen đen của muội than dính trên môi tôi. Hành động quá bất ngờ và cũng quá... êm dịu khiến tôi không kịp có phản ứng gì, chỉ thấy trống ngực mình đập thình thịch như trống hội làng. Tôi tròn mắt nhìn hắn, Bắp Ngô bối rối thả tay xuống rồi vơ vội bắp ngô đang ăn dở trước mặt lên gặm. Tôi ngồi ngây người một lúc, lại âm thầm... gặm nốt nửa bắp ngô còn lại, không biết do ngồi gần bếp than hay do hành động lúc nãy của Bắp Ngô khiến tôi nóng bừng cả hai má.
Trời đêm, sương xuống càng lạnh hơn, Bắp Ngô đưa tôi về trước cổng, vội vã vẫy tay chào rồi phóng vút đi. Ôi cuộc đời, cách đây gần một tiếng đồng hồ, hắn ta vừa hết mực ga lăng với tôi thế mà bây giờ đã vội vàng... trở mặt, phóng vút đi không để tôi nói lời nào. Thế đấy! Phũ phàng quá, phũ phàng không chịu nổi!
Tôi nhẹ nhàng đi qua khoảng sân khu trọ, cả khu trọ tối om, tôi dùng điện thoại soi cho rõ để mở khóa cửa. Bất giác, nhìn sang phòng Ria Mép, phòng tối om, cửa khóa ngoài, biết ngay là anh ta lại đi qua đêm. Từ hồi Sâm Cầm không còn ở đây, Ria Mép ít về phòng hơn, thỉnh thoảng anh ta có tạt về rồi lại đi rất vội vã. Một đôi lần, tôi định hỏi thăm xem tại sao anh ta đi nhiều thế, nhưng ngẫm lại, mình đâu có tư cách gì mà hỏi nên đành thôi.
Nằm trong căn phòng có ánh sáng mờ mờ của chiếc đèn ngủ, tự nhiên tôi nhớ Sâm Cầm quá! Không biết ở xứ sở xa xôi ấy, Sâm Cầm có nhớ những đêm chúng tôi nằm gác chân lên nhau buôn đủ thứ chuyện trên đời? Không biết, đôi chân của Sâm Cầm giờ đã hồi phục được mấy phần rồi, dẫu biết bạn tôi rất kiên cường nhưng sao cứ nghĩ đến là tôi thấy lòng chua xót quá!