Tôi gật gù, giời ạ, việc gì phải tha thiết thế nhỉ? Nếu được ăn thì tôi không bao giờ từ chối, nhất là hiếm khi được bà Vịt Bầu chính thức mời thế này. Tôi gật đầu lia lịa, đồng thời leo lên xe vì vừa sực nhớ ra là phải đi làm.
“Okie ông, tối cháu về sớm!”
“Ừ, tốt! Mà mày xuống đi, để tao xử lý cái xe này cho.”
“Ông thì làm được gì, cháu to gấp đôi ông mà đạp cả chục lần chả ăn thua gì nữa là...”
Ông Chấu chả nói chả rằng, kéo tôi xuống rồi leo lên yên con ngựa còm của tôi. Sau vài phát đạp, chiếc xe cuối cùng cũng chịu ré lên mấy tiếng rồi nổ bình bịch. Ông Chấu nhảy xuống, phủi phủi tay mặt vênh ngược lên:
“Đấy nhá! Đừng chê cái thân còm này nhá! Tao chỉ hơi gầy thôi chứ không yếu như mày tưởng đâu!”
“Công nhận! Sao mấy lần trước ông không dùng sức khỏe ra mà chống đỡ với bà Vịt, để bà ấy bạo hành suốt thế cho khổ thân.”
“Ờ... thì... chẳng qua tính tao hay nhường đàn bà thôi! Mà đi đi, chiều đừng quên về ăn cơm đấy, không bà Vịt lại vặt xác tao ra.”
“Vầng! Ông yên tâm, có ăn thì cháu không trốn đâu.”
Tôi phi xe ra khỏi cổng, lòng không khỏi suy nghĩ về mục đích thật sự của bữa cơm thân mật này là gì. Dù tôi có tham ăn thật, nhưng vẫn đủ thông minh để nhận ra rằng, đằng sau bữa cơm ngàn năm có một này, chắc chắn sẽ có “âm mưu” gì đó, vì bà Vịt chưa bao giờ mất một cắc bạc nào cho ai chứ đừng nói là một bữa cơm.
Tôi đến công ty làm việc với tâm thế hoan hỷ của một người biết chắc chiều nay mình sẽ có bữa ăn ngon, thế nên tôi làm việc hiệu quả hẳn. Sếp Thành lại gõ gõ bàn, hẹn tôi đi ăn trưa. Tôi lại... gật gật đầu một cách cam chịu, dù chúng tôi vẫn thường đi ăn theo kiểu suất ai nấy trả, nhưng không hiểu sao tôi vẫn có cảm giác như mình mắc nợ sếp vậy.
Trưa hôm ấy, sếp Thành đưa tôi tập tài liệu của một công ty thời trang, sếp nói sẽ trực tiếp giao cho tôi phụ trách và sếp sẽ hỗ trợ để tôi làm tốt dự án này. Trời ạ, khỏi phải nói, tôi đã mừng đến mức nào, đây là một dự án không lớn, nhưng nghe nói nó rất quan trọng cho việc ngoại giao và hợp tác sau này giữa hai công ty. Tôi lo sợ mình không kham nổi, sếp Thành ân cần động viên, sếp tin là tôi làm được vì sếp Huân Kều nói tôi có năng lực mà một khi sếp Kều nhận định thì chỉ có đúng mà thôi. Tôi vẫn không dám nhận, sếp Thành hứa đứng sau chìa lưng “đỡ đạn” cho tôi nếu có bất kỳ điều gì xảy ra. Ôi, thế thì tội gì mà không nhận lời chứ, tôi là đứa sợ phải chịu trách nhiệm khủng khiếp, vì thế, giờ có người giơ mặt ra chịu giúp thì chẳng việc gì tôi không dám làm. Trăng Thanh ơi! Mày có thể nhút nhát nhưng không thể hèn được, đã nhận là phải làm, đã làm thì phải làm cho tốt! Tôi thầm nhủ mình như vậy rồi ôm tập tài liệu hoan hỷ trở về phòng.
Sau khi xốc lại tinh thần, tôi bình tĩnh ngồi xuống tra cứu các thông tin liên quan đến công ty thời trang đó. Tôi miệt mài tìm hiểu, ghi chép đến nỗi quên cả thời gian, khi ngẩng đầu lên thì đồng hồ đã chỉ sáu giờ ba mươi phút, chợt nhớ đến lời hẹn ăn cơm với bà Vịt Bầu, tôi quýnh quáng ôm túi chạy ra khỏi phòng.
Tôi nhằm thẳng cửa thang máy mà lao đến, vừa lúc một bóng đen lao vào theo, cú va chạm giữa tôi và bóng đen mạnh đến nỗi tôi ngã chổng kềnh ra sàn, kính văng đi đâu mất. Sau phút định thần, việc đầu tiên là mò mẫm tìm kính để nhìn cho rõ mặt kẻ vừa gây tai nạn cho mình. Nhưng, tôi chưa kịp mò đã có người chìa kính trước mặt.
“Xin lỗi nhé! Tại anh vội quá!”
Ô, giọng ai mà quen vậy nhỉ? Tôi vội vàng đeo kính và ngước mặt lên. Ngay lập tức khuôn mặt bực bội, sẵn sàng “chiến đấu” của tôi dịu lại, mà không dịu cũng chẳng được, sếp Huân Kều đang cúi xuống, chìa tay về phía tôi.
“Để anh đỡ em dậy nhé!”
“À... không! Em tự dậy được mà sếp!”
Vừa nói tôi vừa chống tay đứng dậy rất nhanh. Tôi phủi phủi quần áo, tỏ ra rất bình tĩnh:
“Sếp! Em xin lỗi nhé! Tại em vội quá, anh có sao không?”
“Anh có ngã đâu mà sao với siếc! Em bị đau ở đâu không?”
“Dạ không! Thôi, em đi trước đây.”
“Anh cũng phải đi, đằng nào chẳng đi cùng thang máy mà em chào sớm thế.”
À, ừ nhỉ! Cứ gặp sếp to là cuống hết cả lên, quên hết sự đời, tôi nhoẻn cười, nhấn nút gọi thang. Tôi lịch sự nhường sếp vào trước, nhưng sếp Kều còn lịch sự hơn, đẩy lưng tôi vào luôn. Trời ạ, sao chẳng bao giờ tôi để lại ấn tượng gì tốt đẹp trong lòng sếp Huân Kều thế nhỉ? Lần trước thì làm sếp dị ứng suýt ngạt thở, lần này lại đâm thẳng vào người sếp ngã lăn quay. Ôi, cuộc đời thật là bất công quá!
Tôi lẳng lặng đứng nép vào một góc, chả hiểu sao cứ gặp sếp Huân Kều là tôi lại thiếu tự tin ghê gớm. Sếp Kều liếc sang tôi, lại sụt sịt mũi:
“Vẫn mùi hương nhu à?”
Hả? Tôi chợt nhớ ra và giật mình sờ lên tóc. Tôi lúng túng cười: