Dậy rửa mặt, tay xách chiếc túi có ba vạn tệ, Bạch Lộ đi thẳng đến công ty. Hoắc Mai vừa gặp cô đã hỏi: “Sao hôm nay em đi làm muộn vậy? Chị đang định gọi điện tìm em đây! Đúng rồi, Tổng giám đốc Vương nói cuối tuần này sẽ tổ chức cho cán bộ bậc trung trở lên ở công ty đi Thượng Hải xem triển lãm quốc tế Expo. Em có việc gì không, nếu không thì đi cùng nhé!”
Vì đã suy nghĩ kĩ, Bạch Lộ trả lời không chút do dự:
“Xin lỗi chị Hoắc, em không đi được. Hôm nay em đến là để xin thôi việc.”
“Hả?!” Hoắc Mai kinh ngạc. “Sao vậy? Đang yên đang lành sao đột nhiên muốn xin thôi việc?”
Nếu đang yên đang lành, Bạch Lộ tất nhiên sẽ không xin nghỉ việc, nhưng giờ đây, cô không còn cách nào ở lại công ty làm việc nữa. Cô chẳng còn cách nào đối mặt với người tên Chương Minh Viễn này, nói gì đến chuyện làm trợ lý, cùng anh ta ở lại làm thêm. Cô chỉ biết tránh được chừng nào hay chừng ấy. Cho nên, dù Hoắc Mai có níu kéo thế nào, Bạch Lộ nhất quyết không thay đổi, một mực xin nghỉ việc, hơn nữa, còn muốn ra đi ngay lập tức, lương thưởng tháng này không cần nữa.
Hoắc Mai cũng hết cách. “Bạch Lộ, chị cảm thấy hôm nay em đang rất kích động, không thích hợp để đưa ra bất cứ quyết định nào. Như vậy nhé, chị cho em nghỉ việc một tuần, em về suy nghĩ thật kĩ. Có vấn đề gì thì tuần sau hãy nói.”
Hoắc Mai luôn đối xử với Bạch Lộ rất tốt, là một cấp trên chưa bao giờ kiêu ngạo và hống hách. Tuy nhiên, trong lúc Bạch Lộ kiên quyết xin nghỉ việc, chị ta vẫn cố níu kéo thế này, thậm chí còn để cho cô một con đường quay lại khiến cô cảm thấy rất bất ngờ, trong lòng cũng vô cùng cảm kích. “Chị Hoắc, chị là một cấp trên rất tốt. Nếu không phải vì chuyện riêng, em cũng không muốn rời công ty.”
Nghĩ một lát, Bạch Lộ lấy ra ba vạn tệ gói trong phong bì, nhờ Hoắc Mai: “Chị Hoắc, số tiền này là của cố vấn Chương, nhờ chị chuyển đến anh ta giúp em.”
“Sao em không tự mình đưa cho anh ta?”
“Em chuẩn bị nghỉ việc rồi, e rằng không còn cơ hội gặp anh ta nữa, phiền chị giúp em. Em cảm ơn!”
Hoắc Mai trầm lặng hồi lâu. “Vậy cũng được.”
Sau khi rời công ty, Bạch Lộ gọi điện cho Dương Quang. Cô muốn hẹn anh ra ngoài để nói chuyện cho rõ ràng.
Điện thoại đổ chuông rất lâu mà vẫn chẳng có người nghe
máy, không biết có phải vì vẫn đang giận cô mà anh cố tình không bắt máy không. Cô bỗng cảm thấy có chút thất vọng nhưng rất nhanh đã tự lấy lại tinh thần, tiếp tục gọi. Dù thế nào cô cũng phải tìm cơ hội nói chuyện với anh một lần, giải thích, kể cho anh nghe chuyện cũ, để anh biết rằng mọi chuyện không hoàn toàn là lỗi của cô. Cô tin anh nhất định sẽ hiểu và thông cảm.
Cuối cùng cũng có người nghe máy, nhưng là giọng Thượng Vân đang vừa khóc vừa mắng: “Bạch Lộ, đồ hư hỏng! Cô còn mặt mũi đến tìm Dương Quang sao? Cô có biết cô hại nó đến nông nỗi nào không?”
Bạch Lộ sợ hãi và kinh ngạc vì Thượng Vân trước giờ luôn chú trọng đến thể diện và hành vi của một giáo sư, tóm lại là phải ăn nói nhã nhặn, phong thái thanh cao, rất xem thường kiểu khóc la, mắng chửi của mấy mụ đàn bà chợ búa. Nhưng lúc này, những lời mắng chửi dồn dập trong điện thoại chẳng khác nào mấy mụ đàn bà mà bà ta vẫn thường khinh bỉ. Chỉ trong trường hợp gặp phải biến cố và kích động rất lớn thì một người mới có thể trở thành hai mặt như vậy.
Cô hoảng sợ hỏi: “Cô Thượng, Dương Quang gặp phải chuyện gì?”
“Gặp phải chuyện gì ư? Cô còn mặt mũi mà hỏi có chuyện gì sao? Hôm qua, sau khi Dương Quang rời khỏi nhà, đến nửa đêm vẫn không thấy quay về. Điện thoại cũng không mang, chúng tôi không tìm được nó. Sáng nay bỗng nhận được điện thoại của cảnh sát, nói…”
Nói đến đây, giọng Thượng Vân nghẹn lại. Trái tim Bạch Lộ như chùng xuống, một suy nghĩ chợt thoáng hiện trong đầu khiến sắc mặt cô trở nên trắng bệch. Lẽ nào… Dương Quang gặp tai nạn? Trời ơi! Cầu mong anh ấy đừng gặp phải chuyện gì!
Đôi môi run rẩy, Bạch Lộ muốn hỏi tiếp nhưng lưỡi cứng lại, chẳng nói nổi một từ. Vẫn là giọng nghẹn ngào của Thượng Vân: “Họ nói… Dương Quang đêm qua uống rượu rồi lái xe, liên tiếp đâm phải hai người đi đường. Một người đã chết ngay tại chỗ, người kia bị thương nặng, đang cấp cứu trong bệnh viện. Giờ nó đang bị tạm giam, không khéo bị xử ba đến bảy năm tù, tiền đồ của nó như vậy là chấm hết. Bạch Lộ, đều do cô hại nó! Đồ con gái hư hỏng!”
Lời nói của Thượng Vân đầy máu và nước mắt, mỗi từ đều như những chiếc đinh nhọn đâm thẳng vào trái tim Bạch Lộ, đau đến nỗi khiến cô phải cúi gập người. Sáng tháng Năm nắng rực rỡ nhưng cô như rơi vào hầm băng tối tăm, giá lạnh, không cảm nhận được chút hơi ấm và ánh sáng mặt trời...
Lê từng bước nặng nề và mệt mỏi, khi Bạch Lộ nước mắt đầm đìa tìm đến đồn cảnh sát giao thông, người ta đã làm xong thủ tục bắt giữ hình sự với Dương Quang, đang chuẩn bị chuyển anh đến trại tạm giam.